Chương 2:
Trầm Hiên Lâm đứng trước cửa sổ phòng làm việc, nhìn khoảng trời xanh bên ngoài, đường chân trời kéo dài tới cuối hồ, nhẹ nhàng hít một hơi thuốc.
Trầm Hiên Lâm đứng trước cửa sổ phòng làm việc, nhìn khoảng trời xanh bên ngoài, đường chân trời kéo dài tới cuối hồ, nhẹ nhàng hít một hơi thuốc.
Lang thang ở thành phố này đã
bao năm rồi nhỉ?
Mười hai năm, chắc là vậy.
Kí ức là một cái gì đó rất
lạ kì, lúc ta muốn nó rõ rệt, nó lại luôn luôn có chút hỗn độn,
đến khi ta muốn nó cứ thế trôi lướt qua, không vết tích thời gian, nó
thường thường trong lúc ta không chú ý
khiến ta đau.
Khuôn mặt đó, hình dáng đó, trong lòng Trầm Hiên Lâm vẫn còn nhớ rõ, nhớ năm đó ở sân bay,
khuôn mặt sáng sủa của Kiếm, đôi mắt hữu thần chất chứa ước mơ vô hạn về
tương lai và những nguyện cầu về hạnh phúc.
Thế nhưng phí hoài thời gian
nhiều năm, đến khi cuối cùng những thứ mình mong chờ được, chẳng còn
gì ngoài tình cảm anh và Kiếm đã từng cùng sẻ chia.
Trầm Hiên Lâm rất muốn quên đi
hình bóng quyết tuyệt (1) trong đêm mưa kia,
thế nhưng, anh lại không thể quên được.
Vì thế cho nên kí ức có đôi
khi cũng không tốt mà còn khiến anh mệt mỏi hơn.
Tình cảm, cũng như vậy, cũng
sẽ làm anh phải mệt mỏi.
"Cốc, cốc", tiếng đập
cửa vang lên.
"Vào đi", Trầm Hiên Lâm
xoay người, thấy Đổng Vi Đình đi đến.
"Hiên Lâm, đây là thư mời
đến dự hoạt động quyên góp cho cô nhi viện trong một nhà thờ ở thành
phố vào ngày mai, đặc biệt mời anh đi" Đổng Vi Đình cầm tấm thiệp
màu xanh nhạt để trên bàn, vừa lấy ra một số tài liệu trước ngực,
"Những thứ này là văn kiện ngày hôm nay cần anh kí, sau khi kí
xong anh nhớ kêu em đến lấy nha, còn có, đây là vé máy bay đi nước S
vào ngày mốt."
"Được, tôi biết rồi."
Trầm Hiên Lâm từ bên cửa sổ đi
tới, ngồi xuống ghế, kể từ khi công ty đi vào quỹ đạo, loại thiếp
mời quyên góp mời mọc này càng ngày càng nhiều, nhưng bất luận là
vì danh nghĩa cá nhân hay công ty, về phía báo thuế cuối năm từ trước
đến nay xem xét, quyên góp một chút tiền cũng chẳng hề hấn gì, sau
đó liền sai nhân viên của mình dự họp bày tỏ tâm ý.
Nhưng lúc này cầm phong thiếp này
lại có chút không giống, nhẹ nhàng chạm đến phần trang giấy dày màu
xanh, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của trẻ con bên trên, trong lòng
Trầm Hiên Lâm bỗng dâng lên một phần tình cảm ấm áp, không khỏi nhớ
đến đứa bé trong bụng của người kia, mặc dù mình đóng góp không
nhiều, mà Bùi Khắc Thao tới bây giờ vẫn giữ khoảng cách với mình,
nhưng dù sao cũng là đứa con chảy chung dòng máu với mình, tương lai
đều không phải ngoại hình và tính cách cũng sẽ giống như mình sao?
Nghĩ tới đây, Trầm Hiên Lâm nở nụ
cười, lấy thư tín bên trong ra, đưa bút kí vào chữ số cùng với tên
của mình.
Nghĩ ngợi chốc lát, lại kí
vào giữa phần nhà tài trợ tên của Bùi Khắc Thao.
Anh xem thần sắc Bùi Khắc Thao
chỉ biết là gần đây việc mang thai nhất định rất khổ cực, nếu bản
thân không thể giúp gì cho Bùi Khắc Thao vậy thì có thể giúp cậu ấy
và đứa bé trong bụng phần phúc lợi này.
Trầm Hiên Lâm là một người không
theo tín ngưỡng nào, ở thế giới rộng lớn này, anh chỉ tin tưởng vào
chính mình và cũng chỉ dựa vào chính mình.
Ngày cuối tuần đẹp thế này
lại bắt anh sáng sớm đến giáo đường, đi theo một đám người tự nhận
là linh hồn được người khác gửi gắm ngồi cùng nghe giảng, thật sự
là tra tấn anh mà.
Nhưng ngày hôm nay, vì hình ảnh
công ty và tấm chi phiếu chứa đầy tâm ý trong tay, anh nhịn.
Thế nhưng trước mắt nghe diễn
giải một đống giấy tờ, lại càng lúc càng nhiều hơn khiến anh chán
muốn chết, mong muốn lễ quyên góp bắt đầu mau mau để đứng dậy rời
đi.
Sau khi một vị nữ tu diễn
thuyết xong, cả giáo đường nhất
thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Trầm Hiên Lâm cười lắc đầu thở dài
nhưng cũng giơ tay lên vỗ vài cái, trong bụng lại giễu cợt "Ra vẻ đạo mạo(2)".
Nhìn đồng hồ, mười một giờ rồi, cuối cùng thở phào
nhẹ nhõm, sắp kết thúc rồi.
Tầm mắt nâng lên lần nữa lại
thấy được đứng trước micro chính là thân ảnh quen thuộc, mà người nọ
lại đang đại diện cho tất cả trẻ em của cô nhi viện ở đây bày tỏ
lòng biết ơn với những nhà hảo tâm đã đóng góp.
Đoàn người dần dần tản đi, Trầm
Hiên Lâm cũng chưa đi, nhìn người trước mắt cách đó không xa đang chào
hỏi, quần áo rất hợp với dung mạo tuần nhã của Bùi Khắc Thao.
"Thật ngạc nhiên khi gặp
cậu ở đây", đến khi cậu và cha xứ nói chuyện xong, Trầm Hiên Lâm
mới đi tới.
Bùi Khắc Thao dường như đã sớm
nhìn thấy anh, cũng không ngẩng đầu, vẫn ở chỗ cũ thu thập tài liệu
trong tay mình, "Chắc là vì lần đầu tới nên anh mới kinh
ngạc."
Trầm Hiên Lâm nghe xong cười cười,
gật đầu, đây đúng là lần đầu tiên anh đến.
"Chi phiếu là đưa cho cậu
sao?", Trầm Hiên Lâm hỏi, đem tấm chi phiếu trong tay đưa tới.
"Đúng, đưa cho tôi". Bùi
Khắc Thao nhận lấy chi phiếu, đang đứng liền ngồi xuống ghế, buổi sáng
đứng lâu như vậy, lúc này xác thực có chút mệt.
Trầm Hiên Lâm thuận tiện nhắm
chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, nhìn cậu một chút, "Cậu tin vào
tôn giáo sao?"
Bùi Khắc Thao không trả lời, ánh mắt
dừng lại ở tấm chi phiếu quyên góp ghi tên mình, nhíu nhíu mày,
"Tại sao ghi tên tôi?"
"Vẫn không biết làm gì cho
cậu và con, đây là tâm ý của tôi."
Nghe anh nói thế, Bùi Khắc Thao
không có cự tuyệt, có thể gom góp nhiều tiền hơn cho các em mồ côi, đây
đúng là mục đích ban đầu của lần quyên tặng này. Cậu khẽ đỡ phía
dưới âu phục, cảm thấy hơi đau nhức thắt lưng, dường như đang nói đến
một điều hết sức bình thường, "Đúng, tôi tin, tôi lớn lên ở
đây."
"Cậu là cô nhi sao?!",
Trầm Hiên Lâm quả thật không ngờ tới.
v Chú
thích:
1. Quyết
tuyệt: dứt khoát cắt đứt quan hệ.
2 . Ra vẻ đạo mạo: giả dối, làm ra vẻ
trang nghiêm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét