Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyệt hoa du viễn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyệt hoa du viễn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

[NHDV] Phiên ngoại 4


Nhật kí bé cưng ra đời 04: Pha phản công thất bại của chim nhỏ xinh đẹp (hơi hoa mỹ một chút chứ mình cũng không biết phải edit cái câu này như thế nào)

So với cá tính của Bùi Khắc Thao, Trầm Hiên Lâm trời sinh tính tình cởi mở và niềm nở hơn một chút. Hai người yêu nhau vài năm rồi, anh sớm đã có thể nắm bắt chính xác nhu cầu của Bùi Khắc Thao, nhìn Bùi Khắc Thao bây giờ đối với chuyện có con mà sa sút tinh thần, liền cực lực an ủi tâm tình trong lòng cậu.

"Đêm nay muốn sao?" Bùi Khắc Thao thiêu mi liếc mắt nhìn Trầm Hiên Lâm trên người, khóe môi giương lên.

Trầm Hiên Lâm vuốt ve từ dưới chân lên trên, vừa lúc dần dần đưa tay vào trong quần lót cậu, nói: "Có, thực sự muốn em."

Không ngờ lời nói thản nhiên ôn nhã như thế của Trầm Hiên Lâm, đem từ "muốn" ấy nói ra có bao nhiêu là khiêu khích tình ái.

Bùi Khắc Thao cúi đầu cười, tựa hồ tâm tình cũng không còn áp lực phiền muộn như vậy, giơ tay lên ôm chầm cổ Trầm Hiên Lâm, nói: "Ừ, em cũng nhớ anh...", lời còn chưa nói hết đột nhiên trở tay đẩy ra, thân thể nhanh chóng đem Trầm Hiên Lâm áp ngã xuống tấm ra giường màu trắng, vẻ mặt sắc sảo mang theo vài phần hài hước ở bên tai Trầm Hiên Lâm nhẹ nhàng nói: "Muốn, làm, anh."

Trầm Hiên Lâm thật ra không nghĩ tới Bùi Khắc Thao sẽ dùng chiêu này với anh, bị cậu đặt dưới thân khẽ cười nói: "Sao vậy, sợ qua mấy tháng nữa thành người đàn ông mang thai liền không có cách nào khác làm anh?" ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn môi Bùi Khắc Thao một cái, rộng lượng nói: "Được, anh cho em làm."

"Hừ, còn cần anh cho sao?" Bùi Khắc Thao bị Trầm Hiên Lâm nói nghiến răng, nhớ lại cái năm mình mang thai Trạc Diêu ngay cả việc đứng dậy cũng phải để Trầm Hiên Lâm đỡ, ý niệm trong đầu vừa chuyển nhớ lại cái gì đó, có chút đắc ý cười nhạt: "Dù có là mang thai, anh cũng phải phục vụ em?"

"Anh cam tâm tình nguyện" Trầm Hiên Lâm tự nhiên biết cậu ám chỉ cái gì "phục vụ", thản nhiên nói.

Để dưỡng phôi thai mấy ngày nay Bùi Khắc Thao dùng không ít thuốc điều tiết kích thích tố, thân thể ít nhiều cũng có chút rối loạn, thậm chí còn ảnh hưởng chút đến tâm tình, rất muốn phát tiết. Cũng may từ trước đến nay Bùi Khắc Thao là một người phi thường biết kiềm chế lý trí, không thích vì chuyện không đâu mà giận cá chém thớt bất cứ ai, mới đem những lo lắng vất vả của mình ép xuống, nhưng về sinh lý thì thật sự rất khó.

Cộng thêm việc sống chung cùng Trầm Hiên Lâm vài năm như thế, hai người rất ít khi xa nhau quá lâu, lúc này nghĩ chính mình phải đi công tác mấy ngày, không biết sao dục vọng bỗng nhiên bừng cháy mãnh liệt.

Trầm Hiên Lâm cảm giác được trong quần ngắn của Bùi Khắc Thao đã cứng lên, liền đưa tay đem nó từ trong quần kéo ra ngoài, nhẹ nhàng vuốt ve dán tại dưới bụng mình, nói: "Đến đây đi, Khắc, chỉ cần để em có thể dễ chịu, em làm gì cũng được."

Nghe anh ấy nói như thế, Bùi Khắc Thao cũng liền không khách khí, làm việc với cường độ cao tròn một ngày một đêm, trên người vẫn chưa tắm rửa, nghĩ đến lúc vui vẻ thỏa thích, cúi đầu hung hăng hôn Trầm Hiên Lâm, bàn tay đồng thời di chuyển xuống phía dưới cầm vật cũng đang phấn chấn như vậy, cùng kề sát mình, không ngừng cọ xát.

Trầm Hiên Lâm nhìn cậu tấn công mãnh liệt như thế, vừa thở hổn hển, vừa lấy tay ôm lấy cổ Bùi Khắc Thao, gấp gáp đáp lại nụ hôn của cậu.

Ngay tích tắc đôi môi đan vào vừa rời khỏi, bên trong phòng ngủ ấm áp thư thái tức thì tràn ngập tiếng thở gấp cùng hơi thở nồng đậm của hai người, Trầm Hiên Lâm không ngừng cố sức vuốt ve eo Bùi Khắc Thao, thậm chí ngay cả đồ lót bên trong cũng đều kéo xuống.

Anh thực sự rất yêu thân thể quyết rũ của Bùi Khắc Thao, thân thể hấp dẫn rất là quan trọng, nhưng trong một khoảng khắc nào đó nó thật sự nguy hiểm. Nghĩ đến Bùi Khắc Thao cam nguyện vì mình lại thử nghiệm mang thai hài tử, càng làm cho Trầm Hiên Lâm từ tận đáy lòng cảm thấy đau vì cậu, luyến tiếc cậu, thương cậu!

"Khắc, anh yêu em."Trầm Hiên Lâm nói rồi xốc tấm chăn vốn đang đắp trên người mình lên, thân thể xích lõa trở mình ở giữa giường ôm chặt Bùi Khắc Thao.

Bùi Khắc Thao cảm thấy hạ thân đã trướng khó nhịn, liền kéo xuống quần lót của mình ném xuống phía dưới, đứng lên mở ra hai chân, kéo vai Trầm Hiên Lâm qua, gắng gượng nắm lấy của mình, chật vật chịu đựng thở gấp: "Mau lên, Hiên Lâm, xoay người lại."

Trầm Hiên Lâm biết cậu muốn làm gì, nhìn dục hỏa Bùi Khắc Thao dâng cao như thế, bằng lòng cho phép Bùi Khắc Thao phát tiết dục vọng, nghiêng mình qua.

"Ừ ──" Bùi Khắc Thao một tay vẫn đè xuống người Trầm Hiên Lâm, vài giây sau, lại ngoài ý muốn không có đâm vào chỗ kia.

Nghe thấy Bùi Khắc Thao cúi đầu một tiếng, Trầm Hiên Lâm quay đầu nhìn cậu một chút, nói: "Vào đi."

Chỉ thấy Bùi Khắc Thao chợt đặt tay lên vết thương mới ở bụng dưới, khẽ nhíu mày. Vẻ mặt này làm cho nhiệt tình bùng nổ của Trầm Hiên Lâm ngừng lại đột ngột, vội vã quay người đỡ lấy Bùi Khắc Thao.

"Có thể là vết thương có hơi bị nứt ra, không có việc gì" Bùi Khắc Thao chạm vết thương bằng phẳng, nhẹ giọng nói.

Trầm Hiên Lâm lại nhìn chỗ đó của Bùi Khắc Thao dần dần chảy giọt dịch thể, dục vọng căng cứng cũng theo đó uể oải đứng lên, không khỏi mím môi cười nhẹ.

"Anh cười cái gì?!" Bùi Khắc Thao dùng khuỷu tay đâm mạnh vào cái người đang cười nhẹ phía sau mình, sắc mặt đỏ lên.

"Anh nói, cơ hội một đi sẽ không trở lại đâu, anh thấy em nên an ổn làm người vợ mang thai là được rồi" Trầm Hiên Lâm kéo tay cậu, ôn nhu trêu đùa, hai cánh tay mở ra bế Bùi Khắc Thao lên, nói: "Anh với em đi tắm nào."



Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

[NHDV] Phiên ngoại 3



Nhật kí bé cưng ra đời 03: Mau đến nào

Trầm Hiên Lâm không đành lòng nhìn cậu như vậy, nói: "Không có cảm giác vẫn tốt hơn là so với có cảm giác xấu, hơn nữa, con là do duyên trời, thời điểm nào tới thì dĩ nhiên sẽ tới thôi."

"Không phải là anh mang thai, tất nhiên anh muốn nói sao cũng được" Bùi Khắc Thao quăng cho anh cái liếc mắt, lãnh đạm nói một câu.

Như vậy lại đem Trầm Hiên Lâm chọc cười, anh cầm tay Bùi Khắc Thao: "Anh muốn mang thai thật mà, nếu không anh đã không khẩn trương như thế.''

Trong lòng Bùi Khắc Thao vẫn còn có chút phiền muộn, duỗi cánh tay ra cười ha hả: "Mệt mỏi rồi, anh đi ngủ sớm một chút đi, chiều mai em phải đi công tác."

"Sao vậy, lại phải đi sao?" Trầm Hiên Lâm có phần bất ngờ.

Bùi Khắc Thao nói: "Phải, một cuộc họp, có lẽ đi khoảng ba ngày. Nếu anh bận quá, hai ngày đó anh mời cô Dư sang đây trông Diêu Diêu đi, cuối tuần em có thể nghỉ ngơi mấy ngày, đến lượt em giữ Diêu Diêu."

Trầm Hiên Lâm nhìn dưới bọng mắt Bùi Khắc Thao đã hiện lên một chút thâm tím mờ nhạt, biết cậu gần đây rất vất vả, liền nói: "Không có việc gì, em yên tâm, mấy ngày nay anh có thể làm ở nhà, không cần lo lắng về Diêu Diêu."

"Cũng được, anh rửa mặt trước đi, em đi xem Diêu Diêu" Hai người nhanh chóng đạt được sự đồng thuận, Bùi Khắc Thao ngược lại cũng không nói thêm nữa, nới lỏng cổ áo một chút rồi đứng lên.

Mỗi ngày trước khi ngủ Bùi Khắc Thao đều nhất định phải đi nhìn con bé, một ngày cũng không quên.

Đến khi Trầm Hiên Lâm rửa mặt xong nằm một hồi Bùi Khắc Thao mới trở lại phòng ngủ, hướng anh nói: "Gần đây thời tiết thay đổi lớn, anh nhớ cho Diêu Diêu mặc ấm một chút, đừng để bị cảm lạnh."

"Biết rồi, em đừng lo" Trầm Hiên Lâm xoay người, nhìn Bùi Khắc Thao đang cởi quần áo, thản nhiên nói.

Bùi Khắc Thao cởi áo sơ mi và quần tây ra, chỉ còn lại chiếc áo trong và quần lót màu trắng mềm mại, sau tai nạn xe năm đó, Bùi Khắc Thao vẫn giữ vững thói quen chạy cự li dài để tăng cường sức khỏe, sau nhiều năm thói quen này đã góp phần mang đến cho Bùi Khắc Thao thắt lưng dẻo dai, đôi chân thon dài vững chắc, rất nóng bỏng.

Trầm Hiên Lâm ngồi dậy, xê dịch đến bên giường một tay ôm lấy Bùi Khắc Thao đang cởi vớ.

"Để em đi tắm trước đã" Bùi Khắc Thao biết anh ta muốn làm gì, nghiêng đầu nói.

Trầm Hiên Lâm cười: "Đừng tắm, để vậy tốt hơn", dứt lời lại sát rạt hít hà mùi hương tự nhiên trên người Bùi Khắc Thao.

Đó là khí tức cực kì quyến rũ, mùi mồ hôi nhàn nhạt xen lẫn với mùi nam tính, bởi vì kích thích tố thay đổi nên có thêm vài phần nhu hòa bên trong, làm cho Trầm Hiên Lâm cực kì thích thú.

"Ừ..."hai tay Bùi Khắc Thao chống đỡ trên vai Trầm Hiên Lâm, bắt đầu có chút thả lỏng hưởng thụ sau một ngày đêm bận rộn.

Trầm Hiên Lâm ôm cậu nằm ở trên giường, lấy tay nhẹ nhàng mơn trớn bên hông Bùi Khắc Thao, vén chiếc áo lót nhỏ lên, tay không quên dừng lại trên vết thương ở dưới bụng Bùi Khắc Thao.

"Mấy ngày nay em có thấy đau không?" Trầm Hiên Lâm ân cần hỏi han.

Hai lần trước cấy phôi thất bại Bùi Khắc Thao đều từng cảm thấy đau, Trầm Hiên Lâm muốn biết lần này là có điềm báo như vậy hay không.

Bùi Khắc Thao tựa vào khoảng trống giữa khuỷu tay của Trầm Hiên Lâm, thở ra sờ tay lên phần bụng bằng phẳng, nói: "Vẫn không đau, cũng không cảm thấy gì. Buổi sáng em kiểm tra, vẫn không có động tĩnh."

Trầm Hiên Lâm cúi đầu đáp, mở miệng nói: "Nếu như lần này thất bại nữa, em không cần thử nữa, thân thể em bị tổn thương nhiều quá."

"Nhiều năm trước có Trạc Diêu khá tốt mà, lần nay thực sự là..." Bùi Khắc Thao vẫn nghĩ trong lòng không nói, nghĩ những lần cấy phôi không thành công này có thể liên quan đến tuổi của mình, trước đây mang thai Trạc Diêu thế nhưng một lần liền thành công.

"Đừng suy nghĩ nhiều, Khắc, cho dù chúng ta chỉ có Trạc Diêu cũng đủ hạnh phúc rồi."

Trầm Hiên Lâm nhẹ hôn cậu một cái, bàn tay mò mẫm đến xương hông Bùi Khắc Thao, đặt cậu ở dưới thân, nhìn thần sắc mệt mỏi của Bùi Khắc Thao, vuốt ve thân hình ốm đi của cậu, làn da mịn màng, dục vọng mãnh liệt tự nhiên bùng lên, thì thầm: "Nếu ngày mai em phải đi, vậy đêm nay liền..."



[NHDV] Phiên ngoại 2


Nhật kí bé cưng ra đời 02: Có thai hay là không có thai

"...Vì vậy, gấu con vẫn đem cây củ cải về, tặng cho đứa con nhỏ của con thỏ, rồi mới nói, trời tuyết rơi nhiều như thế lạnh lắm, tôi sợ cậu không có cái gì để ăn..., cho cậu tất cả củ cải này đấy..."

Trầm Hiên Lâm dựa lưng vào cạnh giường ngủ của con gái, nhẹ giọng đọc quyển truyện tranh anh đã thuộc lòng "Cây củ cải lại trở về", cũng không biết tại sao Bùi Trạc Diêu lại đặc biệt thích nghe câu chuyện xưa này, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều muốn Trầm Hiên Lâm hoặc Bùi Khắc Thao đọc cho bé nghe, mà Bùi Khắc Thao thường đem mấy việc lặt vặt dỗ con này giao lại cho Trầm Hiên Lâm.

"Bên ngoài trời vẫn còn gió to, tuyết rơi nhiều, nhưng trong hang động lại là một khung cảnh ấm áp hạnh phúc..."

Nhìn cặp lông mi dài của đứa con khép lại, hô hấp đều đều, cái đầu nhỏ nghiêng ngủ thiếp đi, thanh âm của Trầm Hiên Lâm cũng càng ngày càng thấp đi, sau đó nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của bé.

Từ lúc Bùi Khắc Thao sinh con, bảo bối trước mắt này đã mang đến choTrầm Hiên Lâm ý nghĩa cuộc sống không giống như quá khứ, hạnh phúc bắt đầu trở nên thật sống động và chân thực.

Tất nhiên là việc trở thành người cha, gánh nặng và trách nhiệm trên vai cũng ngày một nặng hơn.

Sinh xong Trạc Diêu, thân thể Bùi Khắc Thao hồi phục tốt, nhìn con gái mỗi ngày mỗi lớn, Bùi Khắc Thao và Trầm Hiên Lâm không hẹn mà cùng bắt đầu hy vọng có thể có một người em trai hoặc là em gái cho Trạc Diêu, bằng không đợi đến khi hai người già rồi, sợ đứa con sẽ thật cô đơn trên thế giới này.

Quyết định này tự nhiên mà đến, cũng không trải qua thời gian dài lo lắng, hai người cùng lúc làm kiểm tra thân thể, phát hiện vẫn là chỉ tiêu thân thể của Bùi Khắc Thao thích hợp để phẫu thuật thụ thai hơn.

Bùi Khắc Thao đối với lần này có chút bất mãn, muốn đem những nỗi khổ không ít của bản thân khi mang thai Trạc Diêu đổi qua cho Trầm Hiên Lâm, muốn nhìn anh cũng phải chịu đựng sự giày vò này.

Trầm Hiên Lâm vô tội nói: "Anh thật ra muốn nha! Nhưng ai biết được kết quả kiểm tra của em so với anh lại thích hợp hơn chứ?"

Bùi Khắc Thao sa sầm. Tuy vậy, nhìn Trạc Diêu thông minh khả ái như thế, trước tuổi bốn mươi chịu khổ sinh đứa em cho con làm bạn cũng coi như đáng giá.

Nhưng sau đó không biết sao mà phẫu thuật lại không được thuận lợi, hai lần cấy phôi đều thất bại. Ngay sau đó, Bùi Khắc Thao cuối cùng kiên trì làm một lần nữa, mà lần này rốt cuộc thành công hay thất bại cũng không thể nói chính xác được.

Trong lòng Trầm Hiên lâm cực kì lo lắng, hai lần trước đều nghĩ sẽ thuận lợi mang thai, nhưng vẫn là không như ý muốn. Hơn nữa mấy ngày nay, Bùi Khắc Thao rất bận rộn, đi sớm về trễ, làm Trầm Hiên Lâm càng không có bao nhiêu thời gian cùng Bùi Khắc Thao ôn tồn một chỗ.

Đang nghĩ ngợi, nghe thấy tiếng cửa mở trong phòng khách, có cả âm thanh đi lại, Trầm Hiên Lâm liền đắp mền cho con, đóng cửa tắt đèn đi ra ngoài.

Vóc người cao ráo của Bùi Khắc Thao đang ở lối ra cởi áo khoác ngoài, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và chiếc quần tây đen, dính sát cơ thể làm tôn lên vóc dáng và đường nét gầy gò nhìn thoáng qua thật gợi cảm mê người.

Thấy Trầm Hiên Lâm từ phòng con gái đi tới, Bùi Khắc Thao vừa cởi giày ra, vừa nhẹ giọng hỏi: "Diêu Diêu ngủ?"

"Mới vừa ngủ" Trầm Hiên Lâm trả lời, nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, lại hỏi: "Buổi tối ăn cơm chưa?"

Anh biết gần đây Bùi Khắc Thao phi thường bận rộn, cũng không muốn làm phiền cậu làm việc, cả đêm cũng không gọi cú điện thoại nào.

Bùi Khắc Thao cầm cái túi trong tay đi tới, lại nhìn bàn cơm vẫn còn bày chén đũa và thức ăn một chút, gật đầu: "Ăn rồi, ăn với mấy người đồng nghiệp trong công ty. Còn anh?"

Trầm Hiên Lâm nghe thấy cậu ăn rồi, liền cười nhẹ: "Vẫn chưa, vẫn chờ em."

"À, dành riêng mang về cho anh, đi hâm nóng một chút đi" đúng như dự liệu, Bùi Khắc Thao đem cái túi trong tay đưa tới, xoay người rót cho mình ly nước.

Trầm Hiên Lâm bắt tay vào đi hâm nóng đồ ăn, hỏi: "Ngày hôm nay em thấy sao?"

Bùi Khắc Thao biết anh hỏi cái gì, nhưng hai lần trước thất bại đã khiến cậu ít nhiều có chút nản lòng, cũng không muốn trước khi xác thực làm Trầm Hiên Lâm lo lắng quá nhiều về nó.

"Thấy sao là sao?" giọng nói Bùi Khắc Thao hờ hững hỏi lại, ngồi xuống bàn ăn.

Khóe miệng Trầm Hiên Lâm khẽ nhếch, đem những lời vừa đến môi nuốt xuống, Bùi Khắc Thao sinh ra tính tình lạnh lùng này anh sớm đã quen rồi.

Lấy thức ăn, Trầm Hiên Lâm liền ngồi thẳng xuống ăn, chờ Bùi Khắc Thao cả một buổi tối khiến anh hiện tại rất đói bụng.

Bùi Khắc Thao trái lại không đi, vẫn ngồi ở bàn ăn cùng anh. Những ngày qua tâm tình Bùi Khắc Thao vẫn không tốt, rất là dễ cáu gắt, có lẽ liên quan đến những cố gắng thụ thai nhưng vẫn không thụ thai được, còn có cả áp lực công việc lớn nữa.

Sinh hoạt ngày qua ngày như vây có đôi khi nhàm chán, những gì bạn cần là tìm một chút gia vị để xoa dịu bầu không khí.

Thời gian Bùi Khắc Thao ngồi ở trước bàn uống hai ly nước cùng lúc Trầm Hiên Lâm ăn xong hai chén cơm, rút ra khăn tay lau khóe môi, sau đó đi qua ngồi xuống bên người Bùi Khắc Thao, xuyên qua lớp áo mỏng, vuốt ve tấm lưng thon dài của cậu, nói:

"Gần đây em cũng vất vả, đừng suy nghĩ quá nhiều, ha?"

"Em nghĩ cái gì cơ?" Bùi Khắc Thao nghe xong giận, tuy nói mình nhưng rõ ràng mới vừa rồi còn trong lòng suy nghĩ lộ vẻ mặt đó, vẫn cậy mạnh nói.

Trầm Hiên Lâm khẽ cười:"Được rồi, không nghĩ, không nghĩ", thuận thế ôm lấy Bùi Khắc Thao, thừa dịp cậu không chú ý liền hôn lên.

"Ưm..." Bùi Khắc Thao mút lấy đôi môi anh, nhưng vẫn nhẹ nhàng đẩy anh ra nói: "Không có tâm trạng, thôi đi."

Trầm Hiên Lâm giơ tay lên sờ sờ phía dưới Bùi Khắc Thao, gần đây vì cấy phôi thai mà điều tiết không ít kích thích tố, đến nỗi gốc râu của cậu cũng cực kì mềm mại.

Bùi Khắc Thao khẽ thở dài một hơi, thần sắc mệt mỏi rã rời, nhìn cái bụng của mình một chút vẫn bằng phẳng như trước, dùng ngón tay gảy ly nước một cái, thẳng thắn cười khổ: "Đã nhiều ngày như thế mà em cảm giác gì cũng không có." 



Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

[NHDV] Phiên ngoại 1



Nhật kí bé cưng ra đời 01: Tiểu bảo bối thông minh

"Diêu Diêu, lại đây ăn cơm!"

Chập tối, một người đàn ông mang dáng dấp người vợ trong gia đình Trầm Hiên Lâm cầm chén nhỏ trong tay, đi về phía bàn trong phòng khách gọi con gái đang xem phim hoạt hình.

Bùi Trạc Diêu ngồi trước ti vi xem phim, bé mặc một chiếc đầm màu ngà, chẳng mấy chốc đã lớn nhanh thành một cô nhóc bốn tuổi, khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn cả ngày đều nở nụ cười ngây thơ trong sáng, trên đầu còn tết hai bím tóc, nhìn thoáng qua một cái thật là đáng yêu.

Nghe tiếng Trầm Hiên Lâm gọi, Bùi Trạc Diêu liền quay đầu lại, cùng lúc đó còn có vật ngốc đang nằm trên tấm thảm trên mặt đất bên cạnh – một con chó lông vàng.

"Ba ─, chờ hết phim hoạt hình con ăn được không ─?" giọng nói trẻ con êm tai của Bùi Trạc Diêu ngâm nga vang lên.

Trầm Hiên Lâm nhìn con gái và con chó xoay đầu lại nhìn mình cùng một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay cùng với cái mặt ngốc nghếch tương tự nhau, không khỏi bật cười. Anh đi đến ôm lấy con gái, vỗ vỗ bé, vừa chỉ vào đồng hồ trên tường vừa cười: "Thuyết phục ba hay lắm, nhưng con xem phim đã hơn nửa giờ, con nhìn đi trời đã gần sẩm tối rồi, nếu không ăn cơm, đợi lát nữa ba ba con về sẽ tức giận cho coi."

Kể từ khi có con gái, đôi phu phu Bùi Khắc Thao và Trầm Hiên Lâm liền quyết định để con gái gọi Bùi Khắc Thao là ba ba, gọi Trầm Hiên Lâm là ba, nhưng bình thường mỗi khi rối lên bé khi thì gọi ba ba, khi thì kêu ba loạn tùm lum, rất là thú vị. Việc này cũng không có gì, ai trong bọn họ cũng đều là cha của bé cưng mà.

Bùi Khắc Thao sanh con khổ cực, nhưng thật ra Trầm Hiên Lâm chăm con lại cực hơn. Hai năm qua công tác của Bùi Khắc Thao càng ngày càng bận rộn, công ty Trầm Hiên Lâm thì đã vào quỹ đạo, vì vậy có thể tùy ý sắp xếp thời gian, thường xuyên ở nhà địu con.

Thấy hôm nay đã gần bảy giờ rưỡi rồi mà Bùi Khắc Thao còn chưa có về, Trầm Hiên Lâm quyết định không chờ lâu nữa, trước tiên để con gái ăn cơm tối đã, bèn ôm con đi rửa hai chân rồi đi vào phòng ăn.

"Ba, con muốn ăn kẹo!" Bùi Trạc Diêu nằm trong lòng Trầm Hiên Lâm, xoa xoa bàn tay be bé múp míp hồng hào, nước miếng đã nhanh chóng rơi xuống.

Trầm Hiên Lâm bế con đặt ở chỗ ghế ngồi ăn cơm bằng gỗ, vờ trừng mắt nhìn con gái một cái, nói: "Ăn kẹo cái gì, ăn cơm trước!"

Nhắc tới việc đối phó với con gái Trầm Hiên Lâm thật sự rất đau đầu, Bùi Khắc Thao trăm cay nghìn đắng mới sinh ra Diêu Diêu khiến Trầm Hiên Lâm cũng không biết nên thương yêu thế nào mới tốt, cưng chiều vô cùng.

Nhưng thật ra Bùi Khắc Thao vì chịu đựng những cay đắng khi mang thai sinh con nên cậu lo lắng con gái sẽ bị làm hư, đối với con gái từ trước tới giờ luôn nghiêm khắc hơn so với Trầm Hiên Lâm, mỗi lần Trầm Hiên Lâm nuông chiều con gái quá đều sẽ trách móc một chút.

Dạo này Bùi Trạc Diêu siêu cấp thích ăn kẹo, nhất là kẹo trái cây, kẹo sữa, kẹo mềm, kẹo que..., mọi ngóc ngách Bùi Trạc Diêu đều len lén bí mật dự trữ, thậm chí ngay cả trong xe tải gỗ đầu giường cũng đều chất đầy các loại kẹo.

Mấy ngày trước để cho Bùi Khắc Thao phát hiện thật dở khóc dở cười, sợ con gái yêu thích ăn kẹo không biết tiết chế thành thói quen này sẽ làm hư hỏng răng, hai người lập tức tổng vệ sinh cả nhà, đem toàn bộ "bí mật dự trữ" của Bùi Trạc Diêu quét sạch không còn, khiến Bùi Trạc Diêu mấy ngày nay không tìm được kẹo thật là đáng thương.

"Tại sao không được, ba, con muốn ăn kẹo!" Bùi Trạc Diêu nheo đôi mắt nhỏ lại, lắc lắc thân mình, làm nũng nói.

Lúc này, vật ngốc cũng yên lặng từ trong phòng khách chạy tới, một lần nữa bò tới bên cạnh bàn cơm cùng với Bùi Trạc Diêu.

Từ lúc Bùi Trạc Diêu sinh ra, con chó này liền trở thành người bạn nhỏ tốt nhất của Bùi Trạc Diêu.

Tính tình vật ngốc cực kì hiền lành, vừa lớn lên mấy tháng thì chỉ biết canh giữ ở hai bên trái phải nôi Bùi Trạc Diêu, sau khi Bùi Trạc Diêu có thể bò trên thảm, thích chơi đồ chơi, vật ngốc càng thông minh đảm nhận công việc gánh vác đồ chơi cho Bùi Trạc Diêu. Bùi Trạc Diêu có con chó bầu bạn trong thời gian dài, sức đề kháng cũng tăng lên, rất ít khi sinh bệnh, đúng là đã nuôi một tiểu bảo bối tốt.

Trầm Hiên Lâm coi như thỏa hiệp chút, nếu không làm cho con gái ăn cơm, đợi lát nữa Bùi Khắc Thao tan tầm trở về thấy cũng không biết phải nói sao, vội vàng nói: "Cục cưng ngoan, ăn cơm trước nha, ăn cơm xong lập tức ăn kẹo nha, được không?" vừa cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, lấy cái muỗng múc cơm và thức ăn rồi đưa cho Bùi Trạc Diêu.

Bùi Trạc Diêu ra sức gật đầu mình, híp mắt nhìn Trầm Hiên Lâm tựa như đạt được ý muốn vừa bày ra nụ cười xấu xa:

"Phải là năm viên!"

"Hai viên thôi" Trầm Hiên Lâm đem cốc sữa đậu nành nấu xong đặt trên bàn trước mặt Bùi Trạc Diêu, để bé tự mình cầm lấy uống, thản nhiên nói.

"Bốn viên!" Bùi Trạc Diêu thấy vấn đề đưa ra không được thông qua, lại nói.

Trầm Hiên Lâm không thể không cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái hoạt bát tràn đầy sức sống cùng một khuôn mẫu với Bùi Khắc Thao khắc ra, than thở: "Con thật đúng là thừa kế quá tốt, việc bé như thế mà cũng cò kè mặc cả?!"

Bùi Trạc Diêu nghe không hiểu cái gì là cò kè mặc cả, cầm lấy cốc sữa uống, lại duỗi cánh tay bé nhỏ khoa tay múa chân về phía Trầm Hiên Lâm nói: "Ba viên được rồi, ba ─" sau đó lại bắt đầu ngân dài âm cuối.

Trầm Hiên Lâm không muốn lại làm khó chút nguyện vọng ấy của con gái cưng, gật đầu nói: "Ăn cơm trước, cơm nước xong sẽ ăn kẹo, ngoan."

Bùi Trạc Diêu nghe có thể có kẹo ăn xong, ngay lập tức ngoan ngoãn cầm muỗng múc ăn.

Nhìn dáng vẻ con gái thông minh lanh lợi, lòng Trầm Hiên Lâm dạt dào tình cảm, có điều tối vậy rồi mà Bùi Khắc Thao vẫn chưa về nhà làm cho tâm trí anh hoảng loạn, không biết ngày hôm nay Bùi Khắc Thao cảm thấy mọi thứ thế nào.







Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

[NHDV] Chương 54



Chương 54:

"Nhìn có giống em không?" Sáng sớm, Trầm Hiên Lâm ngồi ở trên giường bệnh, từ phía sau ôm lấy Bùi Khắc Thao đang bế đứa trẻ trong lòng, cười hỏi.

Bùi Khắc Thao mím môi không nói, giống như đang ôm một vật quý giá cẩn thận nhìn ngắm đứa bé trong tấm khăn, đây là khối thịt rơi ra từ trên người mình, một lát sau chậm rãi nói: "Em thấy không rõ, kính mắt..."

Trầm Hiên Lâm cười và hắng giọng, lấy mắt kính cạnh giường đưa cho Bùi Khắc Thao.

Nhiều ngày trôi qua, Bùi Khắc Thao đã bình phục trở lại khá tốt, sáng nay đã có thể ngồi dậy, cuối cùng Trầm Hiên Lâm cũng yên tâm để cậu ôm con gái, nhưng anh vẫn cẩn thận đứng sau đỡ Bùi Khắc Thao, sợ cậu vì vết thương ở bụng đau nhức mà không ngồi lâu được.

Mang kính mắt vào, nhìn thấy trong lòng là một đứa bé mủm mĩm non nớt trắng hồng, toàn thân tản mát mùi hương sữa nhàn nhạt của trẻ con, Bùi Khắc Thao chỉ có thể cảm thán tạo hóa thật kì diệu, nhẹ nhàng điểm một cái lên đầu mũi be bé, "Thì ra mấy ngày nay toàn bộ những náo loạn trong bụng ba ba là do con a..."

"Con mới vừa uống sữa nên lúc này đang ngủ say đó" Trầm Hiên Lâm nhẹ nhàng vuốt ve khuỷu tay Bùi Khắc Thao, ôn nhu nói.

"Con hết thảy đều khỏe mạnh đúng không?" Bùi Khắc Thao cầm lấy bàn tay nhỏ xíu nhăn nhăn của đứa bé.

"Hàm Đình nói rất khỏe, không vì sinh non mà bị ảnh hưởng gì cả."

"Vậy là tốt rồi" Bùi Khắc Thao cuối cùng cũng yên tâm, yêu thương hôn đứa con trong lòng mình.

Đồng thời, Trầm Hiên Lâm cũng hôn lên bên mặt Bùi Khắc Thao, "Chờ mấy ngày nữa thân thể em khá hơn, anh liền đón cả hai xuất viện về nhà."

"Ừ" Bùi Khắc Thao gật đầu, giờ đã sinh con rồi, tuy rằng vết thương ở bụng vẫn còn đau đớn nhưng vì thân thể không còn nặng nề mà cảm thấy sảng khoái, chịu đựng nhiều tháng như thế cuối cùng thân thể cũng có thể khôi phục như trước.

Trầm Hiên Lâm thấy Bùi Khắc Thao bế con đã gần một giờ rồi nhưng vẫn không có ý định buông xuống, mở miệng hỏi: "Bế con lâu như thế em có mệt không?"

"Ôm chưa đủ, cũng nhìn chưa đủ..." Bùi Khắc Thao thành thật.

"Đừng như vậy, về nhà rồi từ từ ôm cũng được, trước tiên tĩnh dưỡng thân thể cho tốt mới quan trọng'' Trầm Hiên Lâm nghe xong bật cười, đỡ Bùi Khắc Thao nằm xuống, đưa tay qua ôm con gái, đặt vào trong xe trẻ con bên cạnh giường.

Nhìn con gái và Bùi Khắc Thao bây giờ đều khỏe mạnh bình an trước mắt mình, trong lòng Trầm Hiên Lâm thực sự thỏa mãn đến không thể thỏa mãn hơn, sống đến tận bây giờ, anh thực sự cảm thấy mình cái gì cũng đã có, không cần phải cầu thêm cái gì khác.

Bùi Khắc Thao vẫn đang mặc y phục của bệnh nhân, trải qua mấy ngày điều trị trên mặt cũng đã hiện nét nhàn nhạt khỏe mạnh rạng rỡ, sau khi phẫu thuật sự chăm sóc cực kì cẩn thận của Trầm Hiên Lâm quả là có giá trị to lớn.

"Hiên Lâm, con chúng ta vẫn chưa được đặt tên" Bùi Khắc Thao tựa ở đầu giường, gỡ kính ra.

"Chờ em đặt luôn" Trầm Hiên Lâm vuốt ve mái tóc tơ dài của bé con, từ trước đến giờ anh vẫn tôn trọng sự lựa chọn của Bùi Khắc Thao.

"Anh muốn cho con theo họ ai?"

"Theo họ em cũng được" Bùi Khắc Thao đã phải khổ cực lắm mới sinh con được, Trầm Hiên Lâm cũng không thèm để ý đến vấn đề theo họ ai.

Bùi Khắc Thao không nghĩ tới anh ấy rộng lượng như thế, nhíu mày cười: ''Anh thực sự không để bụng sao? Sau này sẽ không hối hận chứ."

"Hối hận gì chứ, nhìn thấy hai người khỏe mạnh bình an mới chính là tâm nguyện và hạnh phúc lớn nhất của anh, dù có theo họ ai cũng không thành vấn đề."

"Tóm lại là theo họ hai ta, gọi là... Bùi Trầm Trạc Diêu, được không?" Bùi Khắc Thao suy tư trong chốc lát, hỏi.

Bùi Khắc Thao thấy Trầm Hiên Lâm hiểu ý, tên này đúng là mang hàm nghĩa tưởng niệm Hạ Dật Tuyền, nhẹ nhàng gật đầu.

"Bùi Trầm Trạc Diêu..., họ vẫn là Bùi đi, đây là tên họ anh thích."

"Bùi Trạc Diêu" Bùi Khắc Thao không cự tuyệt nữa, thầm đọc lại tên con gái một lần nữa, giương môi cười hạnh phúc.

Trầm Hiên Lâm đứng dậy cầm tay của Bùi Khắc Thao, nhớ lại những gì trước đây Hàm Đình từng nói với mình, ôn thanh nói: "Qua mấy ngày nữa để thân thể em hoàn toàn bình phục, anh sẽ cùng em mang theo Trạc Diêu đi xem cậu ấy một chút nhé?"

Bùi Khắc Thao mỉm cười đưa tay ôm Trầm Hiên Lâm, ''Anh không cần khoan dung rộng lượng như thế, chẳng lẽ anh thật chưa từng để ý sao?"

"Thực sự không để ý, trong cuộc sống mỗi người có thể cất giấu một thân ảnh mình từng yêu cũng là một niềm hạnh phúc."

"Tất cả đã qua rồi..." Bùi Khắc Thao khẽ hôn Trầm Hiên Lâm, đã sinh ra con gái khiến cậu có một cảm giác như được sống lại.

"Đúng vậy, và chúng ta vẫn còn có tương lai đang chờ ta phía trước..." ánh mắt Trầm Hiên Lâm dịu dàng thâm tình nhìn đường nét anh tuấn của Bùi Khắc Thao, chậm rãi phủ lên đôi môi tản ra hơi thở thanh nhã.

Ai ngờ vốn đang trong khoảnh khắc lãng mạn tràn đầy tình nồng ý đậm đột nhiên bên cạnh lại bị gián đoạn bởi tiếng trẻ con khóc nỉ non.

"..."Bên tai truyền tới tiếng khóc khiến Trầm Hiên Lâm và Bùi Khắc Thao cùng bật cười cau mày, bọn họ thực sự chưa có hôn đủ, cũng không muốn vì vậy mà dừng lại.

"Oa...oa...'' Đôi môi hai người mới vừa chạm vào ấm nóng ẩm ướt, tiếng em bé khóc trong giường càng ngày càng to rõ.

Dưới ánh nắng ban mai trong trẻo dịu dàng, Trầm Hiên Lâm và Bùi Khắc Thao cùng lúc nhìn về phía thân ảnh bé nhỏ mặc chiếc áo lông màu xanh nhạt ở trong giường.

Bọn họ biết từ thời điểm này trở đi, tình yêu và huyết mạch của họ sẽ truyền lại cho đứa con trước mắt, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chỉ kéo dài vô tận mà còn luân hồi tái hiện ở trong nhân gian.

Như vậy..., thật là tốt.

--- toàn văn hoàn ---







Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2014

[NHDV] Chương 53



Chương 53: Đếm ngược kết thúc 1

"...Thật không?" Trầm Hiên Lâm có chút không dám tin, nhưng anh sẽ không tùy tiện hoài nghi lời Bùi Khắc Thao nói, hơn nữa khi con người đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết cũng thường là lúc linh hồn ở thời điểm mẫn cảm nhất.

"Trong giấc mơ anh vẫn là khuôn mặt này...không có thay đổi nào..." Bùi Khắc Thao nghiêng đầu, yếu ớt giơ tay lên, Trầm Hiên Lâm đưa mặt mình tới để cậu có thể chạm vào, đồng thời cũng lấy tay đặt lên những ngón tay thon dài của Bùi Khắc Thao.

"Thật tốt quá, ở trong lúc luân hồi em vẫn còn nhớ rõ hình dáng của anh" Trầm Hiên Lâm vẫn không ngừng rơi nước mắt trong im lặng.

"Em mơ thấy... Lập trường của chúng ta bất đồng...cho nên khi sống chung với nhau...rất thống khổ cũng...rất gian nan..."

Viền mắt Trầm Hiên Lâm đỏ bừng, đau khổ cười nhạt nói: "Có lẽ tình yêu không bao giờ là một vấn đề đơn giản."

"Trong mơ em nhìn thấy...anh bị thương rất nặng..." Bùi Khắc Thao vẫn nhẹ nhàng chậm chạp như vậy hướng Trầm Hiên Lâm thuật lại những gì mình chứng kiến trong mộng.

"Là vì cứu em mà bị sao?" Trầm Hiên Lâm khẽ hỏi, anh biết cho dù lúc này cần phải dùng thân thể bảo vệ Bùi Khắc Thao, anh vẫn làm, anh chỉ hy vọng trong giấc mộng kia chính mình cũng làm như vậy.

"Ừ..." Bùi Khắc Thao quả nhiên khẽ gật đầu.

"Tất nhiên là anh cam nguyện như vậy rồi" Trầm Hiên Lâm nhẹ nhõm, cái người kia trong giấc mơ của Bùi Khắc Thao đã không làm anh thất vọng.

"Em mơ thấy...bản thân mỗi ngày mỗi đêm đều rất nhớ anh, mà chúng ta thì lại phải chia lìa trong một thời gian dài...." Trong thần sắc Bùi Khắc Thao không giấu được vẻ đau buồn đan xen lẫn nhau.

"Là vì anh rời đi...?" Trầm Hiên Lâm nhìn nét mặt buồn bã của Bùi Khắc Thao chỉ có thể tưởng tượng được một khả năng này.

"Đó là vì em...đã mang đến cho anh nhiều đau khổ...Em rất sợ anh sẽ không tha thứ cho em..." Bùi Khắc Thao yếu đuối thở dài.

"Trong giấc mơ đó chúng ta yêu nhau sao?" Trầm Hiên Lâm liền khẽ vuốt má cậu.

"Rất...yêu nhau..."

"Anh nhất định là không nỡ hận em, nên chỉ đành ôm nỗi khổ vào một mình thôi."

"Em mơ thấy mình...vô cùng cô độc, mong muốn cuộc sống đó mau chóng kết thúc, nhưng lại sợ...kiếp sau sẽ càng không tìm được anh..." nghĩ đến chính mình bất lực cô độc trong mộng, Bùi Khắc Thao bắt đầu rơi nước mắt.

"Sao có thể được?...Kiếp trước kiếp này chúng ta đều đã định trước phải hội ngộ, còn có...kiếp sau nữa..." Trầm Hiên Lâm lau đi giọt nước mắt Bùi Khắc Thao, đứng dậy nhẹ nhàng ôm lấy cậu, nhẹ nhàng chậm rãi cọ cọ trán cậu chắc chắc nói.

Nghĩ đến việc Bùi Khắc Thao mới dạo một vòng ở quỷ môn quan, tuy rằng anh không thể ở đó chứng kiến để xác định mình có đúng là duyên nợ kiếp trước với Bùi Khắc Thao hay không, nhưng anh thực sự mong họ từng có.

"Kiếp trước nhất định là anh cũng yêu em như thế này, mong muốn mỗi ngày ở bên em, không bao giờ rời xa..."

"Thật sao...?" Bùi Khắc Thao nghẹn ngào hỏi, mong chờ được biết ý lòng của Trầm Hiên Lâm.

"Phải, nếu như còn chưa đủ, em có thể cầu nguyện cho anh và em vĩnh viễn có thể ở bên nhau" Trầm Hiên Lâm kiên định trầm ổn trả lời.

Chuyện kiếp trước kiếp này kiếp sau tương ngộ hiểu nhau yêu nhau, Trầm Hiên Lâm chưa bao giờ yêu cầu quá đáng, nhưng lúc này anh tin chắc lòng mình đối với Bùi Khắc Thao là một tình yêu dâng trào mãnh liệt, sợ là cả đời cũng không thể tiêu tan.

"Hiên Lâm...Em cảm thấy mình thật hạnh phúc..., có anh...còn có con, mà hai người đều ở bên cạnh em...'' Trong lòng Bùi Khắc Thao ấm áp, trái ngược với tình cảnh thê lương trong mộng, nghĩ đến những ngày chân thực trước mắt, ở trong lòng Trầm Hiên Lâm thì thầm.

"Ừ, anh cũng vậy, chưa bao giờ hạnh phúc như bây giờ" Trầm Hiên Lâm buông thân thể cậu ra, nhìn cậu, vẻ mặt không nói nên lời không biết là khóc hay đang cười, trái tim được bao bọc bởi niềm hạnh phúc dào dạt.

Anh cảm ơn Trời cao đã ban cho anh nhiều như thế, cảm ơn Bùi Khắc Thao cuối cùng đã bình an tỉnh lại, cảm ơn Bùi Khắc Thao mang trong mình giọt máu của anh.

"Cảm ơn anh..."

"Cảm ơn anh cái gì?"

"Cảm ơn anh...đã làm cho trái tim em sống lại...Cám ơn anh...vẫn bầu bạn cùng em...để em không còn cô đơn nữa..." Giọng của Bùi Khắc Thao rất yếu nhưng vẫn nói ra những gì muốn nói trong lòng dù đứt quãng với Trầm Hiên Lâm.

"Khắc, anh muốn...ở bên em mãi mãi, có được không?" Trầm Hiên Lâm bị Bùi Khắc Thao cảm động khó có thể diễn tả được, giờ này khắc này anh chỉ muốn hứa hẹn trọn kiếp này ở bên cậu.

"Ừ..." Dưới ánh đèn nhàn nhạt của phòng bệnh, Bùi Khắc Thao gật đầu mỉm cười.

"Có lẽ kiếp trước chúng ta chia ly và tìm được nhau quá lâu, miễn là kiếp này anh còn sống, anh sẽ bảo vệ em..." Trầm Hiên Lâm lại một lần nữa cúi người nhẹ ôm thân thể hư nhược sau sinh của Bùi Khắc Thao, hôn lên trán cậu, ôn nhu nói: "Mỗi một năm, mỗi một tháng, mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây chúng ta ở cùng nhau, anh đều sẽ quý trọng..., bởi vì, anh...yêu em."

"Em cũng yêu anh" Bùi Khắc Thao với cánh tay vẫn đang còn truyền dịch, khó khăn mà ngẩng đầu, quay lại ôm lấy thân thể Trầm Hiên Lâm, nhẹ nhàng chậm chạp trả lời.

Cậu chưa bao giờ nói ra mình yêu Trầm Hiên Lâm.

Thế nhưng đêm nay...sau khi trải qua thời khắc sinh tử, cậu chỉ muốn nói với Trầm Hiên Lâm, để anh có thể nghe thấy một cách chân thực nhất rằng...cậu yêu anh.



Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

[NHDV] Chương 52



Chương 52: Đếm ngược kết thúc 2

"Hiên Lâm, đi ngủ một lát đi, Khắc Thao không biết còn có thể hôn mê bao lâu" ba ngày sau, đêm khuya Khâu Hàm Đình đến kiểm tra phòng bệnh đưa tay an ủi khuyên Trầm Hiên Lâm trước giường Bùi Khắc Thao. 

Trầm Hiên Lâm lắc đầu, Bùi Khắc Thao không tỉnh, anh ngủ không được.

Bùi Khắc Thao mặc dù đã sinh con nhưng bởi vì xuất huyết nhiều mà dẫn đến hôn mê sâu, phẫu thuật xong đã ba ngày rồi mà vẫn chưa thức tỉnh, vẫn nằm trong phòng giám hộ.

Ba ngày nay Trầm Hiên Lâm không biết mình vượt qua như thế nào, con đã chào đời nhưng anh còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui sướng liền bị mắc kẹt trong nỗi lo âu sợ hãi vô tận.

"Đừng như vậy, các chỉ tiêu thân thể Khắc Thao cũng đã ổn định, tỉnh lại cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi" Khâu Hàm Đình cố gắng an ủi Trầm Hiên Lâm, y đã cố gắng hết sức, chỉ có điều y không dám chắc thời gian mà Bùi Khắc Thao hồi tỉnh.

"Tôi sẽ vẫn đợi được cho đến khi em ấy tỉnh lại" Trầm Hiên Lâm nắm lấy bàn tay nhợt nhạt của Bùi Khắc Thao, áp vào hai bên gò má hốc hác của mình.

"Lý trí chút đi, anh tiếp tục như vậy thân thể sẽ quỵ ngã" Khâu Hàm Đình thở dài.

"Trễ rồi, cậu đi đi, tôi không sao" Trầm Hiên Lâm nhàn nhạt cười cười, anh cảm thấy mình vẫn còn có thể tiếp tục trông chừng Bùi Khắc Thao, mãi cho đến khi chính mình không thể làm được mới thôi.

"Được rồi, sáng sớm mai tôi sẽ đến kiểm tra Bùi Khắc Thao, ban đêm có chuyện gì cứ việc gọi điện thoại cho tôi", mấy ngày nay Khâu Hàm Đình ngoại trừ Bùi Khắc Thao vẫn còn phải làm vài ca phẫu thuật khác, thân thể phi thường mệt mỏi, chỉ muốn ban đêm trước khi rời bệnh viện đến xem Bùi Khắc Thao.

"Tôi sẽ, yên tâm."

Sau khi Khâu Hàm Đình đi rồi, Trầm Hiên Lâm lại nói cùng Bùi Khắc Thao hôn mê rất nhiều, mặc kệ có tác dụng hay không, anh hiện tại vẫn luôn dùng cách thức này cố gắng kích động ý thức Bùi Khắc Thao.

Sau khi sinh, Bùi Khắc Thao đã từng xuất hiện tình trạng vô cùng nguy hiểm một lần, nhưng may mắn là cầm máu đúng lúc bảo vệ được tính mạng, bây giờ huyết áp và nhịp tim cũng đều đã ổn định.

Buổi tối trong phòng bệnh rất an tĩnh, an tĩnh đến nỗi Trầm Hiên Lâm có thể nghe được tiếng hít thở cục súc bất an của chính mình.

Ở trong bệnh viện này, Trầm Hiên Lâm từng cùng Bùi Khắc Thao mang thai trải qua rất nhiều đêm khuya, nhưng lúc đó Bùi Khắc Thao cho dù có đau đi nữa vẫn có thể nói chuyện, mà bây giờ...Bùi Khắc Thao chỉ nằm thẳng ở đó, ngoại trừ trên máy móc hiển thị nhịp tim, ngoài ra, không thể nhận ra đây là một người sống.

Một đêm trôi qua dài đằng đẵng, cứ thế khiến trong lòng Trầm Hiên Lâm dần dần nổi lên một loại ảo giác, có thể Bùi Khắc Thao sẽ không bao giờ...có thể hồi tỉnh...

Rạng sáng, thể lực Trầm Hiên Lâm cũng mau chóng cạn kiệt, trong lúc đang cố gắng mắt nhắm mắt mở, thân ảnh Bùi Khắc Thao nằm trước mắt bắt đầu trở nên không rõ, tuy rằng anh một lần nữa tự nói với bản thân không thể ngủ, nhưng anh thật sự...không chịu nổi.

"Hiên Lâm..." không biết lúc nào, bên tai Trầm Hiên Lâm truyền đến một tiếng gọi khẽ, chuyển động trong ý thức mệt mỏi cực độ của Trầm Hiên Lâm.

"Hiên....Lâm..." Cách vài giây sau, lại truyền tới một tiếng giống như vậy.

Trầm Hiên Lâm nghe ra được giọng nói của Bùi Khắc Thao, khắc chế trái tim đập kịch liệt, nâng lên mi mắt mệt mỏi.

Nào ngờ, người nằm ở trên giường bệnh mở to đôi mắt trầm tĩnh, Bùi Khắc Thao cư nhiên đang nhìn thẳng về phía mình.

"Em có phải là..." Trong lòng Trầm Hiên Lâm chấn động mạnh, toàn thân tóc gáy dựng ngược, cái cảm giác không biết mình đang mơ hay đang tỉnh rất kinh khủng, lập tức vươn tay quơ quơ trước mắt Bùi Khắc Thao.

"Anh...quơ quơ cái gì..." Bùi Khắc Thao mở đôi môi tái nhợt, nhẹ nhàng chậm rãi hỏi.

Trầm Hiên Lâm nghe thấy cậu nói như thế, tức thì xúc động muốn khóc, em ấy vẫn thủy chung không rời bỏ mình và con.

"Khắc...Em cuối cùng cũng tỉnh!" Trầm Hiên Lâm chỉ còn biết hung hăng hôn bàn tay Bùi Khắc Thao, tâm tư mãnh liệt trong lòng căn bản không biết biểu đạt làm sao.

Bùi Khắc Thao thực sự tỉnh táo, có điều vết thương ở bụng vẫn còn đau, "Con...có khỏe không?"

"Khỏe, khỏe lắm, khỏe mạnh bình an, lớn lên rất giống em'' Trầm Hiên Lâm nghĩ Bùi Khắc Thao phải chịu rất nhiều đau đớn mới hạ sinh được đứa con này, khuôn mặt bất kham trong lòng co rút đau đớn, hít một hơi run run nói: "Sáng mai anh bế con tới cho em nhìn."

"Đừng như vậy..., em không sao...'' tỉnh dậy sau khi sinh, Bùi Khắc Thao lại an ủi ngược lại Trầm Hiên Lâm.

Những ngày sầu lo tích trữ lại, nỗi sợ hãi và mệt mỏi đều được trút xuống ngay lúc này, thấy Bùi Khắc Thao cuối cùng tỉnh lại, Trầm Hiên Lâm không cách nào kiềm chế được những giọt nước mắt, nhưng lại không thể đứng lên hôn em ấy, hôn em ấy... hôn em ấy.

"Hiên Lâm...Anh có tin vào luân hồi chuyển thế không...?" đang hôn má cậu, bên tai Trầm Hiên Lâm bỗng nhiên vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Bùi Khắc Thao.

Trầm Hiên Lâm nghe Bùi Khắc Thao nói ra suy nghĩ của mình, yên lặng bình tĩnh ngồi xuống, nắm chặt tay cậu, cảm khái nói: "Trước đây không tin, nhưng từ khi yêu em, anh mong là có."

"Anh biết không…em đã có một giấc mơ rất dài, rất dài...Giống như là mơ tới kiếp trước anh và em vậy" Bùi Khắc Thao nhàn nhạt mở miệng nói.



[NHDV] Chương 51



Chương 51: Đếm ngược kết thúc 3

Dưới ánh đèn sáng chói của phòng giải phẫu, cơn đau dữ dội đã khiến thần trí Bùi Khắc Thao không còn rõ ràng, muốn quay lại cầm tay Trầm Hiên Lâm nhưng không tài nào cầm được, chỉ cảm giác linh hồn của chính mình giống như thoát ra ngoài cơ thể trong chớp mắt, nhẹ nhàng là là trên người, nhịp tim đập cũng trở nên yếu ớt nhỏ bé vô lực, ngực trống rỗng, mà phần bụng sắp sinh cao thẳng đang hướng về phía vực sâu thẳm.

"Hiên Lâm..., Hiên Lâm..., Hiên...'' Bùi Khắc Thao có thể nghe thấy tiếng Trầm Hiên Lâm một mực nói chuyện với cậu, cũng muốn mở miệng kêu tên Trầm Hiên Lâm, thế nhưng cổ họng thế nào cũng không thể phát ra thanh âm.

"Đây là xảy ra chuyện gì..., tôi đang ở đâu..., trong bụng còn có...con...con phải sống...Ah" Trong đầu Bùi Khắc Thao cuối cùng cũng còn chút ý thức mỏng manh đang nhẹ nhàng kích thích cậu vì mất máu quá nhiều và suy tim quá mức.

Bùi Khắc Thao biết mình có thể sẽ chết, cậu giờ đây nằm trên bàn mổ, cái gì cũng không làm được, cậu không thể bảo vệ được đứa con trong bụng...cũng không bảo vệ được chính mình...e rằng mình phải phụ thuộc vào số trời.

"Khắc Thao, bây giờ gây mê toàn thân cho cậu, ngay lập tức phẫu thuật mổ bụng, nghe chưa" Đây là thanh âm của Khâu Hàm Đình, người đang ở bên cạnh nắm cổ tay cậu, tiêm thuốc gây mê vào tĩnh mạch cậu.

"Khắc..." Bùi Khắc Thao còn có thể nhận ra được đây là thanh âm kiềm nén có chút run rẩy của Trầm Hiên Lâm, cậu có thể cảm thấy Trầm Hiên Lâm như đã hứa vẫn một mực ở bên cùng mình vào phòng phẫu thuật.

Lúc này, bỗng nhiên một vầng ánh sáng hiện lên trước mắt, có người từ đầu nguồn sáng đang đi về phía mình, theo thân ảnh kia không ngừng lớn dần, khuôn mặt sáng ngời khuất bóng cũng dần dần rõ nét.

"Khắc Thao, chúng ta đã hẹn mùa hè năm sau sẽ mang theo con đi du lịch, nhớ không?" giọng nói mang theo nụ cười quen thuộc với Bùi Khắc Thao.

"Dật...Tuyền..." Cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt, trong phúc chốc mắt Bùi Khắc Thao đã ướt...Trước đây cậu chưa từng mơ thấy gặp Hạ Dật Tuyền.

Bùi Khắc Thao muốn nâng phần bụng đau đớn đuổi theo giữ chặt lấy y, nhưng thân thể cậu không thể nhúc nhích được, giữa bọn họ tuy chỉ cách nhau trong gang tấc nhưng cậu lại không thể với tay tới Hạ Dật Tuyền.

"Dật Tuyền...có phải em giận anh không...Đừng rời xa anh...Đừng..." Bùi Khắc Thao không thể giấu cái bụng tròn của mình, dù sao đây cũng không phải là con của Hạ Dật Tuyền, Bùi Khắc Thao sợ y sẽ buồn lòng, bất an giải thích.

"Khắc Thao, em đợi ngày này để được thấy anh, chờ thật là lâu" trên gương mặt Hạ Dật Tuyền vẫn còn nụ cười tươi rạng rỡ, dáng vẻ thâm tình chân thành vẫn như nhiều năm trước đây không có chút nào thay đổi.

"Dật Tuyền, anh...nhớ em..."Lời còn chưa kịp nói hết, bỗng nhiên cơn đau bụng dồn tới kịch liệt, giống như muốn nghiền nát thân thể mỏng mang của Bùi Khắc Thao, trên bàn mổ, thân thể Bùi Khắc Thao chấn động một chút, tất cả ý thức bỗng hãm sâu vào trong dòng nước xoáy đen tối không thấy đáy.

"Khắc!!!" Vào thời khắc quan trọng đó, trong nháy mắt, Bùi Khắc Thao cảm thấy bên người có người dùng bàn tay ấm áp nắm thật chặt lấy bàn tay cậu, bên tai nghe thấy tiếng kêu mạnh mẽ, giống như muốn kéo cậu lại.

Đương lúc Bùi Khắc Thao đang do dự nên đi hay ở, trong đầu dần dần trở nên trống rỗng...

"Dao" trước giường mổ có ba vị bác sĩ cùng vài người hộ sĩ, Khâu Hàm Đình mặc đồng phục giải phẫu chuyên chú mà bình tĩnh đưa tay phát lệnh:

"Đổi một cái khác, chú ý huyết áp bệnh nhân."

Trên bàn mổ, bụng bầu của Bùi Khắc Thao được phẫu thuật tách ra, Trầm Hiên Lâm ngồi ở phía trước nắm chặt tay cậu, lúc này Khâu Hàm Đình cũng đã cầm con dao sắc bén rạch một ít lên cái bụng trơn bóng của Bùi Khắc Thao, máu loãng không ngừng tuôn ra. Ca sanh mổ đòi hỏi toàn thân Bùi Khắc Thao phải được gây mê, mà người mổ đặc biệt nên Khâu Hàm Đình cũng đồng ý để Trầm Hiên Lâm đi vào trong phòng sanh hộ tống Bùi Khắc Thao.

Trong đầu Trầm Hiên Lâm giờ đây đã có phần tê dại, chỉ có thể bình tĩnh nhìn gương mặt tái nhợt của Bùi Khắc Thao mang theo mũ phẫu thuật màu tím nhạt , sâu trong cổ họng cậu đang cắm ống thở oxy hỗ trợ, cổ cũng ghim tuyến ống truyền dịch, đôi lông mày tuấn mỹ không lo bận chuyện đời đã giãn ra, dưới chiếc mũi anh tuấn phập phồng hô hấp cực kì yếu ớt.

Trầm Hiên Lâm không thể nói nên lời, cái gì cũng đều không nói được, chỉ có thể nắm chặt tay Bùi Khắc Thao, thực sự thì từ lúc bắt đầu nhập viện anh vẫn nắm chặt bàn tay vô lực lả xuống của cậu, không hề buông tay dù chỉ trong chốc lát.

Bất kể Bùi Khắc Thao ở trong tình cảnh nguy hiểm nào anh vẫn sẽ kéo cậu về.

Trầm Hiên Lâm đã đặt tất cả nỗ lực tâm tư cùng yêu mến trút vào trong nhiệt độ của lòng bàn tay mình, đây là người bạn đời của anh, người anh chờ mong, người anh không cho rời khỏi, tình yêu...của anh.

"Đè phía dưới bụng, bắt đầu mổ" Không biết qua bao lâu, với một câu nói của Khâu Hàm Đình, màn hình hiển thị nhịp tim của Bùi Khắc Thao bắt đầu gia tăng tốc độ.

Trầm Hiên Lâm biết con gái của họ sắp chào đời, liền càng dùng sức cầm bàn tay lạnh lẽo của Bùi Khắc Thao như thể muốn bảo vệ thân thể cậu.

"Oa..." Một tiếng khóc to rõ phá vỡ bầu không khí ngưng trọng khẩn trương của phòng giải phẫu.

"Là một bé con khỏe mạnh" Khâu Hàm Đình chỉ trầm ổn thông báo một câu, liền thuận tay cắt cuống rốn thai nhi gắn với phôi thai trong bụng Bùi Khắc Thao, sau đó đưa đứa bé giao cho hộ sĩ bên cạnh.

Y không có thời gian để trì hoãn, bởi vì ngay sau lúc phôi thai tách ra mới là lúc nguy hiểm nhất.

"Bệnh nhân mất máu quá nhiều, suy tim, quá trình cầm máu tách phôi nhất định phải nhanh chóng chính xác" Khâu Hàm Đình quay sang nói với mấy bác sĩ hỗ trợ, bắt đầu tiếp tục phẫu thuật.

Trầm Hiên Lâm chỉ ngoảnh đầu nhìn đứa bé mới sinh một cái, liền đem ánh mắt chăm chú trở về trên khuôn mặt Bùi Khắc Thao, anh biết rõ quá trình tách phôi thai của Bùi Khắc Thao mới chân chính là ranh giới giữa sự sống và cái chết.

"Vì anh và con, em nhất định phải sống sót..."Nắm tay Bùi Khắc Thao, trái tim Trầm Hiên Lâm đau thắt dữ dội không ngừng truyền đạt ý niệm này cho người đang hôn mê sâu.



Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

[NHDV] Chương 50



Chương 50: Đếm ngược thời khắc sinh em bé

Bùi Khắc Thao tức giận bật cười một tiếng: "Được, anh mang thai đi, em chăm sóc anh cho."

Trầm Hiên Lâm nghe xong cười nhẹ không có trả lời, tắt đèn, khẽ vuốt vai Bùi Khắc Thao, "Mệt mỏi thì trước hết ngủ đi đã, anh cùng em."

Bùi Khắc Thao từ từ buồn ngủ, thế nhưng khe hở hậu huyệt hơi co rút đau đớn khiến cậu thấy có chút khó chịu, song nằm trong lòng Trầm Hiên Lâm thật sự vừa an tâm vừa thoải mái, nhắm mắt lại chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Giấc ngủ này thẳng đến nửa đêm, Trầm Hiên Lâm bị Bùi Khắc Thao cựa mình đụng chạm mà tỉnh, Bùi Khắc Thao bây giờ sắp sinh nên việc xoay người không phải là điều dễ dàng gì.

"Khắc, em có khỏe không...?" Trầm Hiên Lâm mở mắt ra, trong căn phòng tối đen như mực, bốn phía yên tĩnh chỉ có thể thoáng nghe thấy tiếng thở hổn hển của Bùi Khắc Thao bên người, Trầm Hiên Lâm cho là cậu ấy trở mình nên mệt mỏi nên vội hỏi.

Bùi Khắc Thao không trả lời, vẫn đang thở dốc, chỉ có điều tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề, nơi cổ họng còn phát ra tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ.

"Khắc!" Trầm Hiên Lâm trong lòng cả kinh, thận trọng ngồi dậy mở đèn bàn, xoay người nhìn Bùi Khắc Thao ngủ ở bên cạnh.

"Khắc, em xảy ra chuyện gì?!" Bùi Khắc Thao hai tay ôm bụng, khuôn mặt đổ mồ hôi lạnh, Trầm Hiên Lâm vội vàng đỡ lấy cậu.

"Em...cảm thấy có hơi...không ổn" Sắc mặt Bùi Khắc Thao thống khổ, đôi lông mày nhíu chặt, thân thể có chút run rẩy thấp giọng nói.

Trầm Hiên Lâm sợ là tình huống xấu, cũng không muốn để Bùi Khắc Thao quá lo lắng khẩn trương, đưa tay trấn an bụng Bùi Khắc Thao.

Có thể cảm giác được sự chuyển động của đứa bé rất mãnh liệt, hoàn toàn khác với buổi tối.

Tiếp đến, Trầm Hiên Lâm vén lên áo ngủ Bùi Khắc Thao, có thể thấy trên bụng Bùi Khắc Thao đã xuất hiện từng vùng lớn với những điểm máu nhỏ màu tím dày đặc.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Trầm Hiên Lâm chợt biến, hít một hơi lãnh khí.

Anh biết điều này cho thấy bụng Bùi Khắc Thao có thể đã bắt đầu xuất huyết, nếu như trạng thái xuất huyết không thể khống chế đúng lúc, Bùi Khắc Thao sẽ ở trong tình trạng nguy hiểm cực độ.

Trước đó, mục đích hẹn phẫu thuật trước là để tránh cho bụng xuất huyết, nhưng thật không ngờ, Bùi Khắc Thao vẫn không thể chống đỡ được đến trước khi phẫu thuật.

"Khắc, nằm nghiêng đi, đừng chà xát bụng" Trầm Hiên Lâm dựa theo lời dặn của Khâu Hàm Đình trong đợt kiểm tra trước hướng dẫn cách thức cấp cứu cho Bùi Khắc Thao.

Bụng Bùi Khắc Thao nặng nề thẳng đứng căn bản nhìn không thấy được bụng mình ra sao nên cậu không biết mình bị xuất huyết, Trầm Hiên Lâm cũng không muốn lại tăng thêm gánh nặng cho cậu.

"Em đừng cử động, cứ nằm nghiêng như vậy, anh lập tức quay lại ngay" Trầm Hiên Lâm tự trách bản thân tại sao không phát hiện bụng Bùi Khắc Thao đang xuất huyết sớm một chút, biết rõ bây giờ căn bản không thể chậm trễ một giây một phút, lập tức đến phòng khách cầm điện thoại, báo cho Khâu Hàm Đình tình trạng hiện giờ của Bùi Khắc Thao, nhưng đoạn đối thoại này anh không muốn để cho Bùi Khắc Thao nghe.

Bùi Khắc Thao nằm ở trên giường, trong bụng chưa bao giờ có cơn đau nào ùn ùn kéo đến kịch liệt thế này, toàn bộ phần bụng đau đến mức muốn nổ tung, mà cơn đau đớn chưa từng trải qua này lại nhanh chóng lan đến tận cùng hai bên bắp đùi, khiến ngay cả chân cậu cũng khó có thể di chuyển.

Chờ Trầm Hiên Lâm đi vào lần nữa đã thay xong quần áo, hồ sơ nhập viện của Bùi Khắc Thao và một số trang thiết bị thiết yếu khác Trầm Hiên Lâm đều đã chuẩn bị xong từ tuần trước, hoàn toàn là vì để tránh cho bất kỳ tình trạng khẩn cấp nào, không nghĩ tới việc làm này rất đúng.

"Khắc, bây giờ anh liền đưa em đi bệnh viện, không có chuyện gì, em đừng lo lắng" Trầm Hiên Lâm đến trước giường, trực tiếp ôm lấy Bùi Khắc Thao, ôm chặt vào lồng ngực mình, cố gắng bình tĩnh nói với Bùi Khắc Thao.

"Có phải em sắp sinh không..." Bùi Khắc Thao hơi hơi nâng mi mắt, tay đặt trên bụng, cực kì yếu ớt hỏi.

"Ừ, có lẽ rất nhanh có thể thấy con gái của chúng ta, em nên vui vẻ mới đúng" Trầm Hiên Lâm hôn trán Bùi Khắc Thao một cái, ôn nhu nói, sau đó cất bước đi ra ngoài cửa.

"Ah..Đừng..." Đến khi xuống bãi đỗ xe ở tầng dưới, đau đớn trong bụng Bùi Khắc Thao càng lúc càng tăng, đã có chút không kiềm chế được tỉnh lại thấp giọng rên rỉ.

Cậu có thể cảm giác được tử cung bắt đầu co rút mãnh liệt, bụng vốn mềm mại trở nên cứng rắn nóng hầm hập, Trầm Hiên Lâm vừa ngồi xuống chỗ tài xế, Bùi Khắc Thao liền nhấc tay lên, bất lực kêu: "Hiên Lâm..."

Trầm Hiên Lâm đưa chăn qua đắp người Bùi Khắc Thao, một tay nắm chặt bàn tay cậu, "Anh sẽ ở bên em, không có việc gì."

"Hiên Lâm..., bảo vệ...con" Đây là điều Bùi Khắc Thao chân chính nói với Trầm Hiên Lâm, cậu hiện tại lo lắng cho an nguy của con còn hơn an nguy của chính mình.

Vào lúc nửa đêm, một chiếc xe hối hả chạy như bay trên xa lộ cao tốc.

"Khắc, em gắng chịu đựng một chút, sắp tới rồi. . .", Trầm Hiên Lâm một tay giữ vô lăng, một tay giữ chặt lấy thân thể Bùi Khắc Thao ngồi trên ghế bên cạnh, thần sắc khẩn trương.

Sắc mặt Bùi Khắc Thao trắng bệch, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trên người đang đắp một tấm chăn dày màu nâu.

Ngón tay thon dài không ngừng gắng sức vỗ về tấm chăn phủ trên cái bụng cao, miệng nửa hé nửa mở không ngừng thở gấp.

"Ah!", thân thể Bùi Khắc Thao bỗng nhiên run lên, phần bụng nghiêng về trước, sao lại đau nhức thế này, đau quá! Toàn thân cao thấp phảng phất giống như có muôn vàn cây kim chi chít cùng đâm vào, đau nhức trong bụng tựa hồ thuận theo máu truyền đến mỗi dây thần kinh xông thẳng đến xoang đầu, cậu chỉ cảm thấy một hồi choáng váng, trước mắt sáng loáng một mảnh, ý thức dần dần mơ hồ.

"Chịu đựng một chút, gắng nữa lên!", ánh mắt Trầm Hiên Lâm hết nhìn đường đi lại nhìn đến Bùi Khắc Thao, vừa dốc sức đạp chân ga, đồng hồ đo tức thì tăng lên một trăm sáu mươi.

"Nhất định phải vì em bảo. . . bảo vệ con", Bùi Khắc Thao nghiêng người qua một bên ghế ngồi, nhắm mắt nghiến răng, tay nâng bụng dưới sít sao, mãnh liệt. Thai nhi đạp khiến hạ thân cậu dường như rách ra, không có cách nào để trút bỏ thời khắc đau đớn này.

Trầm Hiên Lâm nhìn dáng vẻ Bùi Khắc Thao đau lòng nói không ra lời, anh biết Bùi Khắc Thao lo lắng đứa con, nhưng anh còn lo lắng Bùi Khắc Thao hơn.

"Ô xi, đo huyết áp, đo tim thai...", dưới ánh đèn lành lạnh bên trong phòng cấp cứu, bác sĩ không ngừng ra chỉ thị, toàn bộ nhân viên đều vây quanh giường bệnh của Bùi Khắc Thao, vì cậu cấp cứu khám và chữa bệnh.

"Bệnh nhân thiếu dưỡng khí cực độ..."

"Tim thai đập nhanh, thai nhi động mạnh!"

Bỗng nhiên, máy đo huyết áp phát ra âm thanh.

"Huyết áp, bệnh nhân huyết áp quá thấp, trong bụng khả năng đã bắt đầu xuất huyết lớn..."

Lúc này, Khâu Hàm Đình vội vội vàng vàng chạy vào, thấy Bùi Khắc Thao nằm trên giường bệnh tình thế nguy hiểm cùng cực, ngay cả quần áo cũng không thay, lập tức cầm lên đèn pin kiểm tra tròng mắt Bùi Khắc Thao, dùng tai nghe cẩn thận nghe thai nhi đạp trong bụng cậu, mắt nhìn chăm chú vào chữ số hiển thị trên máy đo huyết áp.

"Truyền máu! Lập tức điều kho máu chuyển túi máu B, bệnh nhân cần truyền lượng máu lớn, nếu như suy tim sẽ dùng phương thức tuần hoàn ngoài, đồng thời chuẩn bị giải phẫu, nhanh lên!", Khâu Hàm Đình biết chuyện xảy ra đột ngột, mặc dù không thể chuẩn bị tốt, nhưng lúc này mỗi giây chậm trễ đều sẽ đem Bùi Khắc Thao hai người lâm vào hiểm cảnh. 

"Lấy của tôi đi, tôi nhóm máu B", Trầm Hiên Lâm giơ cổ tay, kéo ống tay áo lên, không chút do dự đưa tới.

Hai đường truyền máu từ cổ tay Trầm Hiên Lâm đến cổ tay Bùi Khắc Thao, Trầm Hiên Lâm đột nhiên cảm thấy đau đớn trong lòng không chịu nổi.

Tất cả mọi người đang bận rộn chuẩn bị ca phẫu thuật sắp tới, mà anh, lại không thể vì người trước mặt mà làm nhiều hơn.

Nếu như máu của anh có thể khiến em tốt hơn, anh có thể cho em.

Chỉ cần anh còn có, anh đều có thể cho em, chỉ cầu em có thể bình an vượt qua ải sinh tử này.

". . .", Bùi Khắc Thao tựa hồ còn có tri giác, chỉ là mang theo đồ dưỡng khí miệng không thể nói, ngón tay khẽ giật giật.

"Khắc, em nhất định phải cố gắng chống đỡ biết không...?" Nắm chặt ngón tay của Bùi Khắc Thao, nhìn thấy Bùi Khắc Thao còn cùng mình vừa nói vừa cười lúc chiều tối nay đã nằm đây thân thể cắm đầy các loại ống dẫn, nước mắt Trầm Hiên Lâm khó có thể khống chế đảo quanh trong hốc mắt.

Sau khi đến bệnh viện hai mắt Bùi Khắc Thao vô quang (không có ánh sáng), huyết áp trong cơ thể nhanh chóng tụt giảm khiến Trầm Hiên Lâm sợ hãi, anh thực sự không cách nào tưởng tượng mình có khả năng phải mất đi Bùi Khắc Thao.

"Chúng ta còn có nhiều hạnh phúc chờ mong chưa thực hiện được, em tuyệt đối không thể có chuyện gì được, đồng ý với anh đi..." Trầm Hiên Lâm không thể hôn tay Bùi Khắc Thao, nghẹn ngào nói trong nước mắt.