Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

[NHDV] Phiên ngoại 2


Nhật kí bé cưng ra đời 02: Có thai hay là không có thai

"...Vì vậy, gấu con vẫn đem cây củ cải về, tặng cho đứa con nhỏ của con thỏ, rồi mới nói, trời tuyết rơi nhiều như thế lạnh lắm, tôi sợ cậu không có cái gì để ăn..., cho cậu tất cả củ cải này đấy..."

Trầm Hiên Lâm dựa lưng vào cạnh giường ngủ của con gái, nhẹ giọng đọc quyển truyện tranh anh đã thuộc lòng "Cây củ cải lại trở về", cũng không biết tại sao Bùi Trạc Diêu lại đặc biệt thích nghe câu chuyện xưa này, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều muốn Trầm Hiên Lâm hoặc Bùi Khắc Thao đọc cho bé nghe, mà Bùi Khắc Thao thường đem mấy việc lặt vặt dỗ con này giao lại cho Trầm Hiên Lâm.

"Bên ngoài trời vẫn còn gió to, tuyết rơi nhiều, nhưng trong hang động lại là một khung cảnh ấm áp hạnh phúc..."

Nhìn cặp lông mi dài của đứa con khép lại, hô hấp đều đều, cái đầu nhỏ nghiêng ngủ thiếp đi, thanh âm của Trầm Hiên Lâm cũng càng ngày càng thấp đi, sau đó nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của bé.

Từ lúc Bùi Khắc Thao sinh con, bảo bối trước mắt này đã mang đến choTrầm Hiên Lâm ý nghĩa cuộc sống không giống như quá khứ, hạnh phúc bắt đầu trở nên thật sống động và chân thực.

Tất nhiên là việc trở thành người cha, gánh nặng và trách nhiệm trên vai cũng ngày một nặng hơn.

Sinh xong Trạc Diêu, thân thể Bùi Khắc Thao hồi phục tốt, nhìn con gái mỗi ngày mỗi lớn, Bùi Khắc Thao và Trầm Hiên Lâm không hẹn mà cùng bắt đầu hy vọng có thể có một người em trai hoặc là em gái cho Trạc Diêu, bằng không đợi đến khi hai người già rồi, sợ đứa con sẽ thật cô đơn trên thế giới này.

Quyết định này tự nhiên mà đến, cũng không trải qua thời gian dài lo lắng, hai người cùng lúc làm kiểm tra thân thể, phát hiện vẫn là chỉ tiêu thân thể của Bùi Khắc Thao thích hợp để phẫu thuật thụ thai hơn.

Bùi Khắc Thao đối với lần này có chút bất mãn, muốn đem những nỗi khổ không ít của bản thân khi mang thai Trạc Diêu đổi qua cho Trầm Hiên Lâm, muốn nhìn anh cũng phải chịu đựng sự giày vò này.

Trầm Hiên Lâm vô tội nói: "Anh thật ra muốn nha! Nhưng ai biết được kết quả kiểm tra của em so với anh lại thích hợp hơn chứ?"

Bùi Khắc Thao sa sầm. Tuy vậy, nhìn Trạc Diêu thông minh khả ái như thế, trước tuổi bốn mươi chịu khổ sinh đứa em cho con làm bạn cũng coi như đáng giá.

Nhưng sau đó không biết sao mà phẫu thuật lại không được thuận lợi, hai lần cấy phôi đều thất bại. Ngay sau đó, Bùi Khắc Thao cuối cùng kiên trì làm một lần nữa, mà lần này rốt cuộc thành công hay thất bại cũng không thể nói chính xác được.

Trong lòng Trầm Hiên lâm cực kì lo lắng, hai lần trước đều nghĩ sẽ thuận lợi mang thai, nhưng vẫn là không như ý muốn. Hơn nữa mấy ngày nay, Bùi Khắc Thao rất bận rộn, đi sớm về trễ, làm Trầm Hiên Lâm càng không có bao nhiêu thời gian cùng Bùi Khắc Thao ôn tồn một chỗ.

Đang nghĩ ngợi, nghe thấy tiếng cửa mở trong phòng khách, có cả âm thanh đi lại, Trầm Hiên Lâm liền đắp mền cho con, đóng cửa tắt đèn đi ra ngoài.

Vóc người cao ráo của Bùi Khắc Thao đang ở lối ra cởi áo khoác ngoài, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và chiếc quần tây đen, dính sát cơ thể làm tôn lên vóc dáng và đường nét gầy gò nhìn thoáng qua thật gợi cảm mê người.

Thấy Trầm Hiên Lâm từ phòng con gái đi tới, Bùi Khắc Thao vừa cởi giày ra, vừa nhẹ giọng hỏi: "Diêu Diêu ngủ?"

"Mới vừa ngủ" Trầm Hiên Lâm trả lời, nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, lại hỏi: "Buổi tối ăn cơm chưa?"

Anh biết gần đây Bùi Khắc Thao phi thường bận rộn, cũng không muốn làm phiền cậu làm việc, cả đêm cũng không gọi cú điện thoại nào.

Bùi Khắc Thao cầm cái túi trong tay đi tới, lại nhìn bàn cơm vẫn còn bày chén đũa và thức ăn một chút, gật đầu: "Ăn rồi, ăn với mấy người đồng nghiệp trong công ty. Còn anh?"

Trầm Hiên Lâm nghe thấy cậu ăn rồi, liền cười nhẹ: "Vẫn chưa, vẫn chờ em."

"À, dành riêng mang về cho anh, đi hâm nóng một chút đi" đúng như dự liệu, Bùi Khắc Thao đem cái túi trong tay đưa tới, xoay người rót cho mình ly nước.

Trầm Hiên Lâm bắt tay vào đi hâm nóng đồ ăn, hỏi: "Ngày hôm nay em thấy sao?"

Bùi Khắc Thao biết anh hỏi cái gì, nhưng hai lần trước thất bại đã khiến cậu ít nhiều có chút nản lòng, cũng không muốn trước khi xác thực làm Trầm Hiên Lâm lo lắng quá nhiều về nó.

"Thấy sao là sao?" giọng nói Bùi Khắc Thao hờ hững hỏi lại, ngồi xuống bàn ăn.

Khóe miệng Trầm Hiên Lâm khẽ nhếch, đem những lời vừa đến môi nuốt xuống, Bùi Khắc Thao sinh ra tính tình lạnh lùng này anh sớm đã quen rồi.

Lấy thức ăn, Trầm Hiên Lâm liền ngồi thẳng xuống ăn, chờ Bùi Khắc Thao cả một buổi tối khiến anh hiện tại rất đói bụng.

Bùi Khắc Thao trái lại không đi, vẫn ngồi ở bàn ăn cùng anh. Những ngày qua tâm tình Bùi Khắc Thao vẫn không tốt, rất là dễ cáu gắt, có lẽ liên quan đến những cố gắng thụ thai nhưng vẫn không thụ thai được, còn có cả áp lực công việc lớn nữa.

Sinh hoạt ngày qua ngày như vây có đôi khi nhàm chán, những gì bạn cần là tìm một chút gia vị để xoa dịu bầu không khí.

Thời gian Bùi Khắc Thao ngồi ở trước bàn uống hai ly nước cùng lúc Trầm Hiên Lâm ăn xong hai chén cơm, rút ra khăn tay lau khóe môi, sau đó đi qua ngồi xuống bên người Bùi Khắc Thao, xuyên qua lớp áo mỏng, vuốt ve tấm lưng thon dài của cậu, nói:

"Gần đây em cũng vất vả, đừng suy nghĩ quá nhiều, ha?"

"Em nghĩ cái gì cơ?" Bùi Khắc Thao nghe xong giận, tuy nói mình nhưng rõ ràng mới vừa rồi còn trong lòng suy nghĩ lộ vẻ mặt đó, vẫn cậy mạnh nói.

Trầm Hiên Lâm khẽ cười:"Được rồi, không nghĩ, không nghĩ", thuận thế ôm lấy Bùi Khắc Thao, thừa dịp cậu không chú ý liền hôn lên.

"Ưm..." Bùi Khắc Thao mút lấy đôi môi anh, nhưng vẫn nhẹ nhàng đẩy anh ra nói: "Không có tâm trạng, thôi đi."

Trầm Hiên Lâm giơ tay lên sờ sờ phía dưới Bùi Khắc Thao, gần đây vì cấy phôi thai mà điều tiết không ít kích thích tố, đến nỗi gốc râu của cậu cũng cực kì mềm mại.

Bùi Khắc Thao khẽ thở dài một hơi, thần sắc mệt mỏi rã rời, nhìn cái bụng của mình một chút vẫn bằng phẳng như trước, dùng ngón tay gảy ly nước một cái, thẳng thắn cười khổ: "Đã nhiều ngày như thế mà em cảm giác gì cũng không có." 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét