Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

[NHDV] Phiên ngoại 1



Nhật kí bé cưng ra đời 01: Tiểu bảo bối thông minh

"Diêu Diêu, lại đây ăn cơm!"

Chập tối, một người đàn ông mang dáng dấp người vợ trong gia đình Trầm Hiên Lâm cầm chén nhỏ trong tay, đi về phía bàn trong phòng khách gọi con gái đang xem phim hoạt hình.

Bùi Trạc Diêu ngồi trước ti vi xem phim, bé mặc một chiếc đầm màu ngà, chẳng mấy chốc đã lớn nhanh thành một cô nhóc bốn tuổi, khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn cả ngày đều nở nụ cười ngây thơ trong sáng, trên đầu còn tết hai bím tóc, nhìn thoáng qua một cái thật là đáng yêu.

Nghe tiếng Trầm Hiên Lâm gọi, Bùi Trạc Diêu liền quay đầu lại, cùng lúc đó còn có vật ngốc đang nằm trên tấm thảm trên mặt đất bên cạnh – một con chó lông vàng.

"Ba ─, chờ hết phim hoạt hình con ăn được không ─?" giọng nói trẻ con êm tai của Bùi Trạc Diêu ngâm nga vang lên.

Trầm Hiên Lâm nhìn con gái và con chó xoay đầu lại nhìn mình cùng một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay cùng với cái mặt ngốc nghếch tương tự nhau, không khỏi bật cười. Anh đi đến ôm lấy con gái, vỗ vỗ bé, vừa chỉ vào đồng hồ trên tường vừa cười: "Thuyết phục ba hay lắm, nhưng con xem phim đã hơn nửa giờ, con nhìn đi trời đã gần sẩm tối rồi, nếu không ăn cơm, đợi lát nữa ba ba con về sẽ tức giận cho coi."

Kể từ khi có con gái, đôi phu phu Bùi Khắc Thao và Trầm Hiên Lâm liền quyết định để con gái gọi Bùi Khắc Thao là ba ba, gọi Trầm Hiên Lâm là ba, nhưng bình thường mỗi khi rối lên bé khi thì gọi ba ba, khi thì kêu ba loạn tùm lum, rất là thú vị. Việc này cũng không có gì, ai trong bọn họ cũng đều là cha của bé cưng mà.

Bùi Khắc Thao sanh con khổ cực, nhưng thật ra Trầm Hiên Lâm chăm con lại cực hơn. Hai năm qua công tác của Bùi Khắc Thao càng ngày càng bận rộn, công ty Trầm Hiên Lâm thì đã vào quỹ đạo, vì vậy có thể tùy ý sắp xếp thời gian, thường xuyên ở nhà địu con.

Thấy hôm nay đã gần bảy giờ rưỡi rồi mà Bùi Khắc Thao còn chưa có về, Trầm Hiên Lâm quyết định không chờ lâu nữa, trước tiên để con gái ăn cơm tối đã, bèn ôm con đi rửa hai chân rồi đi vào phòng ăn.

"Ba, con muốn ăn kẹo!" Bùi Trạc Diêu nằm trong lòng Trầm Hiên Lâm, xoa xoa bàn tay be bé múp míp hồng hào, nước miếng đã nhanh chóng rơi xuống.

Trầm Hiên Lâm bế con đặt ở chỗ ghế ngồi ăn cơm bằng gỗ, vờ trừng mắt nhìn con gái một cái, nói: "Ăn kẹo cái gì, ăn cơm trước!"

Nhắc tới việc đối phó với con gái Trầm Hiên Lâm thật sự rất đau đầu, Bùi Khắc Thao trăm cay nghìn đắng mới sinh ra Diêu Diêu khiến Trầm Hiên Lâm cũng không biết nên thương yêu thế nào mới tốt, cưng chiều vô cùng.

Nhưng thật ra Bùi Khắc Thao vì chịu đựng những cay đắng khi mang thai sinh con nên cậu lo lắng con gái sẽ bị làm hư, đối với con gái từ trước tới giờ luôn nghiêm khắc hơn so với Trầm Hiên Lâm, mỗi lần Trầm Hiên Lâm nuông chiều con gái quá đều sẽ trách móc một chút.

Dạo này Bùi Trạc Diêu siêu cấp thích ăn kẹo, nhất là kẹo trái cây, kẹo sữa, kẹo mềm, kẹo que..., mọi ngóc ngách Bùi Trạc Diêu đều len lén bí mật dự trữ, thậm chí ngay cả trong xe tải gỗ đầu giường cũng đều chất đầy các loại kẹo.

Mấy ngày trước để cho Bùi Khắc Thao phát hiện thật dở khóc dở cười, sợ con gái yêu thích ăn kẹo không biết tiết chế thành thói quen này sẽ làm hư hỏng răng, hai người lập tức tổng vệ sinh cả nhà, đem toàn bộ "bí mật dự trữ" của Bùi Trạc Diêu quét sạch không còn, khiến Bùi Trạc Diêu mấy ngày nay không tìm được kẹo thật là đáng thương.

"Tại sao không được, ba, con muốn ăn kẹo!" Bùi Trạc Diêu nheo đôi mắt nhỏ lại, lắc lắc thân mình, làm nũng nói.

Lúc này, vật ngốc cũng yên lặng từ trong phòng khách chạy tới, một lần nữa bò tới bên cạnh bàn cơm cùng với Bùi Trạc Diêu.

Từ lúc Bùi Trạc Diêu sinh ra, con chó này liền trở thành người bạn nhỏ tốt nhất của Bùi Trạc Diêu.

Tính tình vật ngốc cực kì hiền lành, vừa lớn lên mấy tháng thì chỉ biết canh giữ ở hai bên trái phải nôi Bùi Trạc Diêu, sau khi Bùi Trạc Diêu có thể bò trên thảm, thích chơi đồ chơi, vật ngốc càng thông minh đảm nhận công việc gánh vác đồ chơi cho Bùi Trạc Diêu. Bùi Trạc Diêu có con chó bầu bạn trong thời gian dài, sức đề kháng cũng tăng lên, rất ít khi sinh bệnh, đúng là đã nuôi một tiểu bảo bối tốt.

Trầm Hiên Lâm coi như thỏa hiệp chút, nếu không làm cho con gái ăn cơm, đợi lát nữa Bùi Khắc Thao tan tầm trở về thấy cũng không biết phải nói sao, vội vàng nói: "Cục cưng ngoan, ăn cơm trước nha, ăn cơm xong lập tức ăn kẹo nha, được không?" vừa cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, lấy cái muỗng múc cơm và thức ăn rồi đưa cho Bùi Trạc Diêu.

Bùi Trạc Diêu ra sức gật đầu mình, híp mắt nhìn Trầm Hiên Lâm tựa như đạt được ý muốn vừa bày ra nụ cười xấu xa:

"Phải là năm viên!"

"Hai viên thôi" Trầm Hiên Lâm đem cốc sữa đậu nành nấu xong đặt trên bàn trước mặt Bùi Trạc Diêu, để bé tự mình cầm lấy uống, thản nhiên nói.

"Bốn viên!" Bùi Trạc Diêu thấy vấn đề đưa ra không được thông qua, lại nói.

Trầm Hiên Lâm không thể không cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái hoạt bát tràn đầy sức sống cùng một khuôn mẫu với Bùi Khắc Thao khắc ra, than thở: "Con thật đúng là thừa kế quá tốt, việc bé như thế mà cũng cò kè mặc cả?!"

Bùi Trạc Diêu nghe không hiểu cái gì là cò kè mặc cả, cầm lấy cốc sữa uống, lại duỗi cánh tay bé nhỏ khoa tay múa chân về phía Trầm Hiên Lâm nói: "Ba viên được rồi, ba ─" sau đó lại bắt đầu ngân dài âm cuối.

Trầm Hiên Lâm không muốn lại làm khó chút nguyện vọng ấy của con gái cưng, gật đầu nói: "Ăn cơm trước, cơm nước xong sẽ ăn kẹo, ngoan."

Bùi Trạc Diêu nghe có thể có kẹo ăn xong, ngay lập tức ngoan ngoãn cầm muỗng múc ăn.

Nhìn dáng vẻ con gái thông minh lanh lợi, lòng Trầm Hiên Lâm dạt dào tình cảm, có điều tối vậy rồi mà Bùi Khắc Thao vẫn chưa về nhà làm cho tâm trí anh hoảng loạn, không biết ngày hôm nay Bùi Khắc Thao cảm thấy mọi thứ thế nào.







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét