Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

[NHDV] Chương 50



Chương 50: Đếm ngược thời khắc sinh em bé

Bùi Khắc Thao tức giận bật cười một tiếng: "Được, anh mang thai đi, em chăm sóc anh cho."

Trầm Hiên Lâm nghe xong cười nhẹ không có trả lời, tắt đèn, khẽ vuốt vai Bùi Khắc Thao, "Mệt mỏi thì trước hết ngủ đi đã, anh cùng em."

Bùi Khắc Thao từ từ buồn ngủ, thế nhưng khe hở hậu huyệt hơi co rút đau đớn khiến cậu thấy có chút khó chịu, song nằm trong lòng Trầm Hiên Lâm thật sự vừa an tâm vừa thoải mái, nhắm mắt lại chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Giấc ngủ này thẳng đến nửa đêm, Trầm Hiên Lâm bị Bùi Khắc Thao cựa mình đụng chạm mà tỉnh, Bùi Khắc Thao bây giờ sắp sinh nên việc xoay người không phải là điều dễ dàng gì.

"Khắc, em có khỏe không...?" Trầm Hiên Lâm mở mắt ra, trong căn phòng tối đen như mực, bốn phía yên tĩnh chỉ có thể thoáng nghe thấy tiếng thở hổn hển của Bùi Khắc Thao bên người, Trầm Hiên Lâm cho là cậu ấy trở mình nên mệt mỏi nên vội hỏi.

Bùi Khắc Thao không trả lời, vẫn đang thở dốc, chỉ có điều tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề, nơi cổ họng còn phát ra tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ.

"Khắc!" Trầm Hiên Lâm trong lòng cả kinh, thận trọng ngồi dậy mở đèn bàn, xoay người nhìn Bùi Khắc Thao ngủ ở bên cạnh.

"Khắc, em xảy ra chuyện gì?!" Bùi Khắc Thao hai tay ôm bụng, khuôn mặt đổ mồ hôi lạnh, Trầm Hiên Lâm vội vàng đỡ lấy cậu.

"Em...cảm thấy có hơi...không ổn" Sắc mặt Bùi Khắc Thao thống khổ, đôi lông mày nhíu chặt, thân thể có chút run rẩy thấp giọng nói.

Trầm Hiên Lâm sợ là tình huống xấu, cũng không muốn để Bùi Khắc Thao quá lo lắng khẩn trương, đưa tay trấn an bụng Bùi Khắc Thao.

Có thể cảm giác được sự chuyển động của đứa bé rất mãnh liệt, hoàn toàn khác với buổi tối.

Tiếp đến, Trầm Hiên Lâm vén lên áo ngủ Bùi Khắc Thao, có thể thấy trên bụng Bùi Khắc Thao đã xuất hiện từng vùng lớn với những điểm máu nhỏ màu tím dày đặc.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Trầm Hiên Lâm chợt biến, hít một hơi lãnh khí.

Anh biết điều này cho thấy bụng Bùi Khắc Thao có thể đã bắt đầu xuất huyết, nếu như trạng thái xuất huyết không thể khống chế đúng lúc, Bùi Khắc Thao sẽ ở trong tình trạng nguy hiểm cực độ.

Trước đó, mục đích hẹn phẫu thuật trước là để tránh cho bụng xuất huyết, nhưng thật không ngờ, Bùi Khắc Thao vẫn không thể chống đỡ được đến trước khi phẫu thuật.

"Khắc, nằm nghiêng đi, đừng chà xát bụng" Trầm Hiên Lâm dựa theo lời dặn của Khâu Hàm Đình trong đợt kiểm tra trước hướng dẫn cách thức cấp cứu cho Bùi Khắc Thao.

Bụng Bùi Khắc Thao nặng nề thẳng đứng căn bản nhìn không thấy được bụng mình ra sao nên cậu không biết mình bị xuất huyết, Trầm Hiên Lâm cũng không muốn lại tăng thêm gánh nặng cho cậu.

"Em đừng cử động, cứ nằm nghiêng như vậy, anh lập tức quay lại ngay" Trầm Hiên Lâm tự trách bản thân tại sao không phát hiện bụng Bùi Khắc Thao đang xuất huyết sớm một chút, biết rõ bây giờ căn bản không thể chậm trễ một giây một phút, lập tức đến phòng khách cầm điện thoại, báo cho Khâu Hàm Đình tình trạng hiện giờ của Bùi Khắc Thao, nhưng đoạn đối thoại này anh không muốn để cho Bùi Khắc Thao nghe.

Bùi Khắc Thao nằm ở trên giường, trong bụng chưa bao giờ có cơn đau nào ùn ùn kéo đến kịch liệt thế này, toàn bộ phần bụng đau đến mức muốn nổ tung, mà cơn đau đớn chưa từng trải qua này lại nhanh chóng lan đến tận cùng hai bên bắp đùi, khiến ngay cả chân cậu cũng khó có thể di chuyển.

Chờ Trầm Hiên Lâm đi vào lần nữa đã thay xong quần áo, hồ sơ nhập viện của Bùi Khắc Thao và một số trang thiết bị thiết yếu khác Trầm Hiên Lâm đều đã chuẩn bị xong từ tuần trước, hoàn toàn là vì để tránh cho bất kỳ tình trạng khẩn cấp nào, không nghĩ tới việc làm này rất đúng.

"Khắc, bây giờ anh liền đưa em đi bệnh viện, không có chuyện gì, em đừng lo lắng" Trầm Hiên Lâm đến trước giường, trực tiếp ôm lấy Bùi Khắc Thao, ôm chặt vào lồng ngực mình, cố gắng bình tĩnh nói với Bùi Khắc Thao.

"Có phải em sắp sinh không..." Bùi Khắc Thao hơi hơi nâng mi mắt, tay đặt trên bụng, cực kì yếu ớt hỏi.

"Ừ, có lẽ rất nhanh có thể thấy con gái của chúng ta, em nên vui vẻ mới đúng" Trầm Hiên Lâm hôn trán Bùi Khắc Thao một cái, ôn nhu nói, sau đó cất bước đi ra ngoài cửa.

"Ah..Đừng..." Đến khi xuống bãi đỗ xe ở tầng dưới, đau đớn trong bụng Bùi Khắc Thao càng lúc càng tăng, đã có chút không kiềm chế được tỉnh lại thấp giọng rên rỉ.

Cậu có thể cảm giác được tử cung bắt đầu co rút mãnh liệt, bụng vốn mềm mại trở nên cứng rắn nóng hầm hập, Trầm Hiên Lâm vừa ngồi xuống chỗ tài xế, Bùi Khắc Thao liền nhấc tay lên, bất lực kêu: "Hiên Lâm..."

Trầm Hiên Lâm đưa chăn qua đắp người Bùi Khắc Thao, một tay nắm chặt bàn tay cậu, "Anh sẽ ở bên em, không có việc gì."

"Hiên Lâm..., bảo vệ...con" Đây là điều Bùi Khắc Thao chân chính nói với Trầm Hiên Lâm, cậu hiện tại lo lắng cho an nguy của con còn hơn an nguy của chính mình.

Vào lúc nửa đêm, một chiếc xe hối hả chạy như bay trên xa lộ cao tốc.

"Khắc, em gắng chịu đựng một chút, sắp tới rồi. . .", Trầm Hiên Lâm một tay giữ vô lăng, một tay giữ chặt lấy thân thể Bùi Khắc Thao ngồi trên ghế bên cạnh, thần sắc khẩn trương.

Sắc mặt Bùi Khắc Thao trắng bệch, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trên người đang đắp một tấm chăn dày màu nâu.

Ngón tay thon dài không ngừng gắng sức vỗ về tấm chăn phủ trên cái bụng cao, miệng nửa hé nửa mở không ngừng thở gấp.

"Ah!", thân thể Bùi Khắc Thao bỗng nhiên run lên, phần bụng nghiêng về trước, sao lại đau nhức thế này, đau quá! Toàn thân cao thấp phảng phất giống như có muôn vàn cây kim chi chít cùng đâm vào, đau nhức trong bụng tựa hồ thuận theo máu truyền đến mỗi dây thần kinh xông thẳng đến xoang đầu, cậu chỉ cảm thấy một hồi choáng váng, trước mắt sáng loáng một mảnh, ý thức dần dần mơ hồ.

"Chịu đựng một chút, gắng nữa lên!", ánh mắt Trầm Hiên Lâm hết nhìn đường đi lại nhìn đến Bùi Khắc Thao, vừa dốc sức đạp chân ga, đồng hồ đo tức thì tăng lên một trăm sáu mươi.

"Nhất định phải vì em bảo. . . bảo vệ con", Bùi Khắc Thao nghiêng người qua một bên ghế ngồi, nhắm mắt nghiến răng, tay nâng bụng dưới sít sao, mãnh liệt. Thai nhi đạp khiến hạ thân cậu dường như rách ra, không có cách nào để trút bỏ thời khắc đau đớn này.

Trầm Hiên Lâm nhìn dáng vẻ Bùi Khắc Thao đau lòng nói không ra lời, anh biết Bùi Khắc Thao lo lắng đứa con, nhưng anh còn lo lắng Bùi Khắc Thao hơn.

"Ô xi, đo huyết áp, đo tim thai...", dưới ánh đèn lành lạnh bên trong phòng cấp cứu, bác sĩ không ngừng ra chỉ thị, toàn bộ nhân viên đều vây quanh giường bệnh của Bùi Khắc Thao, vì cậu cấp cứu khám và chữa bệnh.

"Bệnh nhân thiếu dưỡng khí cực độ..."

"Tim thai đập nhanh, thai nhi động mạnh!"

Bỗng nhiên, máy đo huyết áp phát ra âm thanh.

"Huyết áp, bệnh nhân huyết áp quá thấp, trong bụng khả năng đã bắt đầu xuất huyết lớn..."

Lúc này, Khâu Hàm Đình vội vội vàng vàng chạy vào, thấy Bùi Khắc Thao nằm trên giường bệnh tình thế nguy hiểm cùng cực, ngay cả quần áo cũng không thay, lập tức cầm lên đèn pin kiểm tra tròng mắt Bùi Khắc Thao, dùng tai nghe cẩn thận nghe thai nhi đạp trong bụng cậu, mắt nhìn chăm chú vào chữ số hiển thị trên máy đo huyết áp.

"Truyền máu! Lập tức điều kho máu chuyển túi máu B, bệnh nhân cần truyền lượng máu lớn, nếu như suy tim sẽ dùng phương thức tuần hoàn ngoài, đồng thời chuẩn bị giải phẫu, nhanh lên!", Khâu Hàm Đình biết chuyện xảy ra đột ngột, mặc dù không thể chuẩn bị tốt, nhưng lúc này mỗi giây chậm trễ đều sẽ đem Bùi Khắc Thao hai người lâm vào hiểm cảnh. 

"Lấy của tôi đi, tôi nhóm máu B", Trầm Hiên Lâm giơ cổ tay, kéo ống tay áo lên, không chút do dự đưa tới.

Hai đường truyền máu từ cổ tay Trầm Hiên Lâm đến cổ tay Bùi Khắc Thao, Trầm Hiên Lâm đột nhiên cảm thấy đau đớn trong lòng không chịu nổi.

Tất cả mọi người đang bận rộn chuẩn bị ca phẫu thuật sắp tới, mà anh, lại không thể vì người trước mặt mà làm nhiều hơn.

Nếu như máu của anh có thể khiến em tốt hơn, anh có thể cho em.

Chỉ cần anh còn có, anh đều có thể cho em, chỉ cầu em có thể bình an vượt qua ải sinh tử này.

". . .", Bùi Khắc Thao tựa hồ còn có tri giác, chỉ là mang theo đồ dưỡng khí miệng không thể nói, ngón tay khẽ giật giật.

"Khắc, em nhất định phải cố gắng chống đỡ biết không...?" Nắm chặt ngón tay của Bùi Khắc Thao, nhìn thấy Bùi Khắc Thao còn cùng mình vừa nói vừa cười lúc chiều tối nay đã nằm đây thân thể cắm đầy các loại ống dẫn, nước mắt Trầm Hiên Lâm khó có thể khống chế đảo quanh trong hốc mắt.

Sau khi đến bệnh viện hai mắt Bùi Khắc Thao vô quang (không có ánh sáng), huyết áp trong cơ thể nhanh chóng tụt giảm khiến Trầm Hiên Lâm sợ hãi, anh thực sự không cách nào tưởng tượng mình có khả năng phải mất đi Bùi Khắc Thao.

"Chúng ta còn có nhiều hạnh phúc chờ mong chưa thực hiện được, em tuyệt đối không thể có chuyện gì được, đồng ý với anh đi..." Trầm Hiên Lâm không thể hôn tay Bùi Khắc Thao, nghẹn ngào nói trong nước mắt.









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét