Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

[NHDV] Chương 49


Chương 49:

Sau bữa tối, Trầm Hiên Lâm mang đĩa trái cây đi vào phòng ngủ, thấy Bùi Khắc Thao mặc chiếc áo ngủ lụa mỏng màu xanh đậm, nằm dựa vào chiếc giường trước cửa sổ, khẽ hỏi: ''Đang suy nghĩ gì vậy, Khắc?''

''À..., em đang suy nghĩ một vài chuyện trước kia" Bùi Khắc Thao xoay đầu, ôn nhu vuốt ve bụng tròn.

Buổi chiều dưới sự an bài của Bùi Khắc Thao, hai người cùng nhau trang trí căn phòng cho con gái của mình, bức tường màu xanh nhạt cùng với những vật dụng nội thất màu trắng sữa, đây đều là phong cách mà họ thích.

Trầm Hiên Lâm đặt giường em bé dựa theo bản vẽ, mang theo cả chăn đệm quần áo đặt trong giường, rà soát lại danh sách một chút, chắc chắn những gì cần mua đều đã mua đủ mới yên lòng.

"Chuyện gì vậy? Nói anh nghe một chút đi", Trầm Hiên Lâm vô cùng hứng thú ngồi xuống cạnh Bùi Khắc Thao, cắt gọt trái cây cho cậu.

"Em đang nghĩ đời người có rất nhiều nỗi đau khổ và tiếc nuối, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều hạnh phúc đáng giá để quý trọng."

"Em nghĩ bây giờ chúng ta có hạnh phúc không?"

"Có" Bùi Khắc Thao mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng vỗ về đứa con quậy phá trong bụng lại.

"Vậy là tốt rồi", Trầm Hiên Lâm nghe cậu nói như thế cảm thấy vui mừng, đem trái cây cắt xong đưa cho Bùi Khắc Thao, sau đó đặt hai tay lên cái bụng đầy đặn của Bùi Khắc Thao, áp lỗ tai mình lên trên.

"Còn anh?"

"Chưa từng bao giờ hạnh phúc như thế này", Trầm Hiên Lâm căn bản không cần suy nghĩ trả lời.

Gần đây Trầm Hiên Lâm thường xuyên ghé vào người cậu lắng nghe động tĩnh của đứa bé như vậy, Bùi Khắc Thao thấy nhưng không trách, đưa tay xoa đầu Trầm Hiên Lâm dán tại bụng mình, cười thở dài: "Có thể nghe được gì không?"

"Con đạp rất mạnh", Trầm Hiên Lâm cẩn thận sờ sờ cái bụng căng tròn bên dưới lớp áo ngủ mỏng, "Con làm em đau lắm, đúng không Khắc?"

"Không sao", Bùi Khắc Thao nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói.

Gần đây cậu luôn luôn cảm giác không được thoải mái, bụng sa xuống rất nhiều, hai ngày nay vòng eo càng tăng thêm mỏi mệt.

"Có muốn đứng lên đi lại một chút không? Anh đỡ em."

"Không cần, để em dựa vào một lúc", Bùi Khắc Thao cự tuyệt, ăn xong cơm tối cậu luôn cảm thấy người mình không thoải mái, không biết rốt cuộc là ở đâu, cậu không nói ra nguyên do vì sao, cũng không muốn vì đó mà làm Trầm Hiên Lâm lo lắng.

"Buổi tối có muốn ngâm mình không? Anh giúp em" Trầm Hiên Lâm dịu dàng vuốt ve cánh tay thon dài của Bùi Khắc Thao đang khoát lên bụng, mấy ngày qua thời tiết trở nên nóng hơn, trên người Bùi Khắc Thao sắp sinh lúc nào cũng đổ mồ hôi không ngừng.

"Hôm nay vẫn phải đi tăng ca sao?", Bùi Khắc Thao vẫn lắc đầu một cái, bây giờ cơ thể cậu nặng nề rất vất vả mới ngồi xuống được nên căn bản không muốn nhúc nhích.

"Để tốt cho em, anh phải lên công ty một chuyến, sáng sớm ngày mai còn đi kiểm tra sức khỏe cùng em, có lẽ không thể làm việc cả ngày được."

Trầm Hiên Lâm đã sắp xếp kế hoạch tuần này rồi, lịch hẹn phẫu thuật rất có thể sẽ là cuối tuần này, để có thể dành nhiều thời gian hơn cho Bùi Khắc Thao, Trầm Hiên Lâm quyết định hai ngày này thừa dịp cậu không nằm viện sớm một chút đem công việc trong tay xử lý cho xong.

Bùi Khắc Thao vuốt tấm vai rộng lớn của Trầm Hiên Lâm, "Buổi tối về sớm một chút."

"Chờ em nằm ngủ anh mới đi", Trầm Hiên Lâm kiên quyết nhìn Bùi Khắc Thao ngủ mới đi đến công ty, như vậy có thể làm anh yên tâm một chút.

"Em không sao, thật mà, anh đi đi" Bùi Khắc Thao không muốn làm trễ nãi công sự của Trầm Hiên Lâm, nở nụ cười nhẹ, dạo này thân thể hay như thế cậu cũng đã quen.

Trầm Hiên Lâm nhíu mày nhìn Bùi Khắc Thao giọng điệu mệt mỏi, cảm thấy cậu có chút gì đó khác thường, đưa tay bế Bùi Khắc Thao lên: "Đến nằm trên giường đi."

Thậm chí nhẹ nhàng đặt Bùi Khắc Thao trên giường nệm vẫn khiến cho hông cậu cảm giác khó chịu, Bùi Khắc Thao chầm chậm cau mày, đưa tay đỡ bụng, "Anh nên đi."

"Em như thế này, thế nào anh cũng không đi", Trầm Hiên Lâm đắp kín chăn cho Bùi Khắc Thao, ngồi xuống bên giường.

Giờ đây, cho dù công việc quan trọng đi nữa cũng không thể bằng phân lượng của Bùi Khắc Thao và đứa con trong lòng Trầm Hiên Lâm. Anh lo lắng nếu để Bùi Khắc Thao không khỏe một người mang bầu ở nhà, lỡ như Bùi Khắc Thao và con có sơ xuất gì, anh có kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng còn ý nghĩa gì đâu?

"Có muốn anh báo cho Hàm Đình biết không?" Trầm Hiên Lâm nhìn sắc mặt Bùi Khắc Thao đã không còn hồng hào như trước, ngữ điệu và động tác đều có chút suy yếu, khó tránh khỏi lo lắng.

Bùi Khắc Thao cố gắng mỉm cười, chậm rãi trở mình nằm nghiêng nói: "Em không sao, chỉ có bụng là có hơi trướng mà thôi. Hôm nay là cuối tuần, để Hàm Đình nghỉ ngơi tốt một chút đi."

"Ừ", Trầm Hiên Lâm mím môi gật đầu, đáp ứng Bùi Khắc Thao, vuốt ve bàn tay cậu: "Vẫn nên phẫu thuật càng sớm càng tốt, để em đỡ phải chịu dày vò mấy ngày."

Bùi Khắc Thao mang thai sắp tới tháng thứ mười, tư vị gì cũng đã được thử qua, nghĩ đến đứa con trong bụng mấy ngày nữa sẽ đi ra, thật sự là vừa có chờ mong lại có chút luyến tiếc.

"Được”, Bùi Khắc Thao mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Trầm Hiên Lâm, đôi mắt giống như một dòng suối âm u tĩnh mịch, tĩnh lặng mà sâu sắc.

"Sao dạo này luôn muốn hôn em?" sau khi đôi môi đan xen vào nhau tách ra, Bùi Khắc Thao hỏi.

"Bởi vì em xinh đẹp không thể tả" Trầm Hiên Lâm vén tấm chăn mỏng lên, nằm xuống bên người Bùi Khắc Thao, cẩn thận ôm lấy thân cậu, mặc cho cái bụng căng tròn cao ngất của Bùi Khắc Thao nhu nhuận tiếp xúc với mình, khoảng cách gần như thế có thể cẩm nhận được đứa bé đang chậm rãi động đậy trong bụng Bùi Khắc Thao.

"Anh thích hình dáng em mang thai như vậy sao?" trong mắt Bùi Khắc Thao mang theo ý cười, xem ra bộ dạng mập mạp yếu ớt khi mang thai của mình trong mắt của Trầm Hiên Lâm thực sự là một vẻ đẹp khác.

Trầm Hiên Lâm biết thời biết thế, ôm Bùi Khắc Thao hôn một bên cổ của cậu, đưa bàn tay vững vàng đặt trên bụng Bùi Khắc Thao, thì thầm: "Ừ, chúng ta lại sinh một lần nữa, em thấy thế nào?"



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét