Thứ Tư, 12 tháng 3, 2014

[NHDV] Chương 48




Chương 48:

Bùi Khắc Thao đến ngồi bên cạnh Trầm Hiên Lâm, "Thiên Chúa rất nhân từ khoan dung, kì thực cầu nguyện không cần hình thức cố định, anh cứ đem những gì muốn nói nói với Chúa, vậy là được rồi.''

"Dấu thánh giá làm sao?", Trầm Hiên Lâm hỏi.

Bùi Khắc Thao tiện thể làm mẫu đơn giản cho anh bằng cách dùng tay ra dấu điểm từ trán đến ngực.

Trầm Hiên Lâm luyện tập một chút rồi mới chắp tay yên lặng bắt đầu cầu nguyện.

"Khắc, em nói xem, Chúa sẽ hoàn thành tâm nguyện của anh chứ?", cầu nguyện xong, sau khi đưa tay ra dấu, Trầm Hiên Lâm lại hỏi.

Bùi Khắc Thao nhìn vẻ mặt nghiêm túc cùng dáng vẻ thành kính của Trầm Hiên Lâm, đánh yêu một cái, không khỏi bật cười: "Cũng phải xem coi anh cầu gì đã có đôi khi những việc mình cực kì mong muốn phải nhiều lần cầu xin mới được."

"Vậy anh đây cầu nguyện lại một lần nữa."

"Nói ra đi, em có thể cầu nguyện cùng anh, như vậy có thể linh nghiệm hơn", Bùi Khắc Thao đề nghị, đây là phương thức trước đây bọn họ thường dùng để khấn cầu.

Trầm Hiên Lâm nhìn Bùi Khắc Thao bên người, "Được, thưa Chúa, con tên là Trầm Hiên Lâm..."

"...'', Bùi Khắc Thao cảm thấy tức cười, thầm nghĩ đoạn mở đầu lời cầu nguyện này phi thường thú vị.

"Con có một người yêu, tên cậu ấy là Bùi Khắc Thao."

Nghe đến đó Bùi Khắc Thao vô cùng kinh ngạc, cậu cho rằng Trầm Hiên Lâm muốn cầu xin là việc dự án phát triển sự nghiệp gần đây, thật không ngờ là lại liên quan đến cậu.

"Cậu ấy rất vất vả mới mang thai đứa con của chúng con, hơn nữa rất nhanh thôi sẽ sinh con, con cầu xin ngài nhất định phải để cho bọn họ bình an, bởi vì con yêu cậu ấy, không thể mất cậu ấy, con sẽ vĩnh viễn cảm tạ ngài", Trầm Hiên Lâm giống như những người mới học, có chút vụng về lại đang làm dấu thánh giá trước ngực.

Đây là lần đầu tiên Bùi Khắc Thao nghe Trầm Hiên Lâm thổ lộ anh ấy yêu mình, trong hoàn cảnh và tình huống này đối với cậu là một chấn động không nhỏ, rất cảm động mở miệng an ủi: "Tụi em sẽ bình an mà, em hứa với anh."

"Bùi Khắc Thao, phải nhớ lời mình đã nói, nếu như không giữ lời, đời này anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho em", Trầm Hiên Lâm ôm Bùi Khắc Thao tựa ở trong lòng ngực mình, vuốt vuốt vai cậu, ôn nhu nói.

Ban đêm trở về từ nhà thờ, Bùi Khắc Thao hơi mệt chút, cậu đi tắm, uống thuốc xong liền nhanh chóng nằm nghỉ.

Trầm Hiên Lâm một bên vừa xoa bóp chân cho Bùi Khắc Thao, vừa cùng cậu nói chuyện phiếm, mãi đến khi Bùi Khắc Thao dần dần ngủ rồi, mới đi ra khỏi phòng.

Anh còn cần xử lý một ít chuyện của công ty, liền cầm tài liệu đi tới thư phòng, ngồi xuống bắt đầu cẩn thận xem.

Gần đây, vì chăm sóc Bùi Khắc Thao, một số quyết sách của công ty cần phải làm anh đều một mực trì hoãn, nhưng Trầm Hiên Lâm cũng không thấy có gì là quan trọng. 

Mọi người luôn luôn có lúc phải bỏ lỡ, không thể lo được lo mất.

Bây giờ đối với anh mà nói, Bùi Khắc Thao và con gái của bọn họ so với bất cứ chuyện gì đều quan trọng hơn, tiền tài và sự nghiệp đã không còn có thể sánh bằng, nếu như không thể chăm sóc tốt cho Bùi Khắc Thao, nó sẽ trở thành nỗi tiếc nuối khó có thể bù đắp.

Mấy quyển văn kiện thật dầy được đóng thành sách làm Trầm Hiên Lâm đọc gần như suốt đêm.

Trong đêm, Trầm Hiên Lâm hai lần đi vào phòng ngủ nhìn Bùi Khắc Thao một chút, thấy cậu ngủ rất say, một đêm cũng không thức giấc.

Như vậy thật tốt, sắp phải đối mặt với phẫu thuật, Trầm Hiên Lâm mong muốn Bùi Khắc Thao có thể có sức chịu đựng.

Khi trời hửng sáng, Trầm Hiên Lâm mới trở lại giường, trước lúc đi ngủ còn đặt đồng hồ báo thức định tám giờ hơn thức dậy làm điểm tâm cho Bùi Khắc Thao.

Nhưng có ai hay giấc ngủ này, vừa mở mắt rõ ràng đã thấy có gì đó không đúng. Chỗ người nằm bên cạnh trống không, ánh mặt trời bên ngoài đã không còn giống như ánh nắng sớm mai, Trầm Hiên Lâm day day trán, cầm lấy đồng hồ trên đầu giường nhìn, hơn ba giờ chiều rồi.

"Khắc...", Trầm Hiên Lâm lập tức nghĩ tới Bùi Khắc Thao, vén chăn lên đi xuống giường mở cửa đi tìm cậu.

May thay, một Bùi Khắc Thao mặc bộ quần áo bình thường đang ngồi dựa vào ghế sa lon đọc sách trong phòng khách, trong phòng ăn đã có một bàn cơm nước để sẵn.

"Dậy rồi? Tắm rửa, ăn cơm đi", Bùi Khắc Thao để quyển sách trên tay xuống, đứng dậy đi tới nói với Trầm Hiên Lâm.

"Tại sao đồng hồ báo thức không kêu?", Trầm Hiên Lâm có chút khó hiểu, điều này không thể xảy ra, anh rõ ràng đã dự tính tốt mà.

Bùi Khắc Thao cầm chén đũa đi tới, ngồi xuống trước bàn, "Nhìn anh dạo này mệt mỏi quá nên em tắt đồng hồ."

"Em làm cơm trưa?", Trầm Hiên Lâm nhìn một bàn cơm nước một chút, không biết Bùi Khắc Thao đã phải bận rộn bao lâu.

"Ừ, tới đây, nếm thử xem sao."

"Khắc, không cần như vậy, bây giờ em không thể mệt nhọc."

"Không thể lúc nào cũng để anh chăm sóc cho em, yêu là phải có qua có lại , không phải sao?", Bùi Khắc Thao cười cười, đưa cho anh chén cơm.

Trầm Hiên Lâm nản lòng vừa tự trách vừa thở dài một hơi, anh cảm thấy rất mệt mỏi, cũng không biết tại sao cho dù ngủ đến tận ba giờ chiều vẫn chưa thể tỉnh ngủ nhiều, đành thư giãn gân cốt một chút, rồi đi rửa mặt xong mới một lần nữa trở lại trước bàn ăn.

Không thử không biết được, tài nấu nướng của Bùi Khắc Thao thật đúng là không tệ, so với anh tốt hơn nhiều.

Bùi Khắc Thao nhìn Trầm Hiên Lâm ăn ngon miệng như vậy cũng thật cao hứng, "Đã nhiều năm không có nấu cơm, không biết có hợp khẩu vị của anh hay không."

"Tay nghề em tốt như thế, sao lại không nấu cơm thường xuyên?", Trầm Hiên Lâm ăn hai chén cơm rồi nhưng vẫn chưa thỏa mãn.

"Em chỉ làm cho người em yêu ăn thôi", Bùi Khắc Thao gắp ít thức ăn vào chén của anh, đạm thanh nói.

Trầm Hiên Lâm nghe xong, cơm nước trong cổ họng thiếu chút nữa nghẹn lại, thật vất vả nuốt xuống mới nâng khóe môi mỉm cười: "Cuối cùng em cũng thừa nhận em yêu anh?"

"Cả ăn cũng không thể ngăn chặn được cái miệng của anh sao?"

"Khắc, đây là bữa cơm ngon nhất mà mấy năm qua anh từng được ăn", buông chén đũa, Trầm Hiên Lâm nghiêng người hôn lên đôi môi mỏng của Bùi Khắc Thao.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét