Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014

[NHDV] Chương 47



Chương 47:

" Ông Bùi, di chúc của ông không có vấn đề gì, đúng không ạ? Nếu vậy, mời ông và ông Trầm kí tên, di chúc này sẽ có hiệu lực ngay tức khắc'', buổi chiều ngày hôm sau, luật sư riêng của Bùi Khắc Thao mang theo toàn bộ văn kiện di chúc đi tới văn phòng cậu, mời Bùi Khắc Thao xem qua và kí tên.

Bùi Khắc Thao xem xét một lần nữa, sau đó lấy bút máy trên bàn, kí vào tên mình ở cuối văn kiện rồi đưa văn kiện cho Trầm Hiên Lâm bên cạnh.

Trầm Hiên Lâm nhìn Bùi Khắc Thao, chỉ thấy cậu khẽ cười với anh, nhưng lúc này nụ cười của Trầm Hiên Lâm không cách nào trở nên thoải mái. Dù rằng việc lập di chúc là một việc làm có lý đúng đắn, hơn nữa làm nhân chứng cũng là tín nhiệm lớn nhất mà Bùi Khắc Thao giao cho anh, nhưng Trầm Hiên Lâm lại cảm thấy đặc biệt trầm trọng.

Tiễn luật sư về, công việc gần đây của Bùi Khắc Thao cũng đã toàn bộ kết thúc, bao gồm cả việc lập di chúc cũng đều nằm trong kế hoạch của cậu.

Điều lệ di chúc chính là toàn bộ tài sản sở hữu dưới tên Bùi Khắc Thao, kể cả bất động sản, tiền mặt, trái phiếu và quyền lợi cổ phiếu, nếu như trong phẫu thuật cậu có bất trắc gì, nếu đứa trẻ vẫn sống, sẽ chia cho đứa con một nửa, một nửa sẽ quyên tặng cho cô nhi viện. Nếu như cả cậu và đứa con đều mất, tất cả sẽ quyên tặng cho cô nhi viện, dù sao ở thế gian này cậu cũng là kẻ cô độc, không có gì phải lo lắng. Trầm Hiên Lâm có sự nghiệp của riêng mình cũng không cần cậu nuôi, vì vậy phần di chúc này thực sự rất đơn giản.

Chờ cho đến khi trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Bùi Khắc Thao và Trầm Hiên Lâm, Bùi Khắc Thao đứng lên, bước hai bước đi tới trước cửa sổ nhìn ra mặt hồ xanh thăm thẳm bên ngoài. Trầm Hiên Lâm biết lúc này nhất định cậu đang có rất nhiều cảm xúc hỗn độn, liền đi qua, sóng vai đứng bên cạnh cậu ấy.

"Hiên Lâm, nếu như em và con...", Bùi Khắc Thao từ trước đến nay luôn là một người cẩn trọng, luôn luôn giỏi về việc sắp xếp chuyện tỉ mỉ cẩn thận, lần này nhập viện sinh con, cậu thật không dám nắm chắc có trăm phần trăm bình an trở về hay không. Trước khi mang thai, cậu tưởng tượng chuyện này vô cùng đơn giản, nhưng bây giờ thai nhi dần dần đủ tháng, thể lực bản thân càng lúc càng không chống đỡ nổi, cũng đã từng có xuất hiện dấu hiệu xuất huyết bụng, Bùi Khắc Thao ít nhiều gì cũng có phần lo lắng.

"Không có nếu như, anh sẽ vẫn bên em, cho đến khi em bình an trở về nhà'', Trầm Hiên Lâm biết Bùi Khắc Thao muốn nói cái gì, đem Bùi Khắc Thao ôm vào trong lòng, để đầu của cậu dựa vào mình, trầm giọng nói.

"Ừ'', Bùi Khắc Thao nhẹ nhàng đáp ứng.

"Di chúc này em muốn anh làm nhân chứng, anh đến, nhưng trong mắt anh nó và giấy vụn không có gì khác nhau'', khi Trầm Hiên Lâm giương mắt nhìn Bùi Khắc Thao, viền mắt anh đã đỏ.

"Đừng như vậy, em mong mỏi lâu như vậy, cuối cùng con cũng ra đời, đây là chuyện vui mà", Bùi Khắc Thao xoa nhẹ lên gương mặt Trầm Hiên Lâm.

Trầm Hiên Lâm không đáp lại, chỉ ôm Bùi Khắc Thao thật chặt, hai người cùng đứng trước cửa sổ nhìn những cánh chim chao lượn trên bầu trời trong xanh cùng mặt hồ.

"Hôm nay Phó Kiếm sẽ đi", Bùi Khắc Thao nói.

"Ừ."

"Anh sẽ không hối hận chứ?"

"Sẽ không, bọn anh đã từng yêu nhau sâu nặng, vậy là đủ", Trầm Hiên Lâm kề mặt vào bên hông Bùi Khắc Thao, cánh tay vuốt ve phần bụng ấm áp của Bùi Khắc Thao dưới lớp áo đơn, "Từ thời khắc này trở đi là cuộc sống của em cùng anh, còn có bé con của chúng ta nữa."

"Hiên Lâm...", Bùi Khắc Thao dường như hiểu được ý nghĩa câu nói này của Trầm Hiên Lâm, để mặc anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, quay đầu nói.

"Nói đi em."

"Chờ lát nữa em phải đi đến nhà thờ, trước khi nhập viện em vẫn cần phải có trách nhiệm với cô nhi viện một chút."

"Được, anh đi cùng em", Trầm Hiên Lâm nhìn cậu, xúc động hôn cậu một cái.

Chạng vạng ở gần công ty ăn bữa tối xong, Trầm Hiên Lâm cùng Bùi Khắc Thao tản bộ ở nhà thờ, gần đây thời tiết rất đẹp, Bùi Khắc Thao cũng thích đi đến đây nhiều hơn chút.

Bùi Khắc Thao và cha xứ ở sân sau muốn nói chút chuyện về cô nhi viện, Trầm Hiên Lâm không muốn làm phiền, đành một người ngồi trong giáo đường chờ cậu đi ra.

Trầm Hiên Lâm rất ít khi đến những nơi nhà thờ này, bởi vì anh chưa bao giờ tin vào thần linh ma quỷ, may mắn thay Bùi Khắc Thao cũng không phải là người sùng đạo quá mức, biết anh không tin, cũng rất ít khi đề cập đến chuyện của nhà thờ.

Anh nhớ có một lần Bùi Khắc Thao nói anh biết, lúc nhỏ rất nhiều đứa trẻ như họ đã từng cùng nhau hát thơ ở chỗ này, Trầm Hiên Lâm nghĩ đến lúc nhỏ Bùi Khắc Thao đứng ở trong đội ngũ thì rung đùi đắc ý xem là dáng vẻ cậu thế nào?

Suy nghĩ một chút, không khỏi bật cười, anh thật mong đứa con của họ lớn lên giống Bùi Khắc Thao.

Trầm Hiên Lâm chưa từng bao giờ cầu nguyện, đối với thần linh từ trước đến nay cũng thiếu đi một phần tấm lòng thành kín, nhưng hôm nay anh muốn thử xem, chỉ là vì Bùi Khắc Thao.

"Anh đang làm gì?", vừa nhắm mắt chắp tay cầu nguyện một lúc, đằng trước đã truyền đến giọng nói Bùi Khắc Thao.

Ở trong giáo đường rộng rãi tĩnh lặng, dưới ánh sáng của những những ngọn nến, Trầm Hiên Lâm mở mắt ra đã thấy Bùi Khắc Thao chậm rãi đi về phía mình, lần đầu tiên đối với nơi linh thiêng này sinh ra một loại cảm giác bất đồng trước kia.

"Anh đang cầu nguyện."

Nghe Trầm Hiên Lâm vừa nói thế, Bùi Khắc Thao liền nở nụ cười, đi tới dựa vào băng ghế đứng cạnh anh: "Anh không phải là không tin vào tôn giáo sao? Cầu nguyện gì chứ?"

"Con người luôn lúc cần mới đến cầu khẩn, giống như anh bây giờ", Trầm Hiên Lâm biết cậu lại đang bắt bí mình, vươn tay ra hiệu Bùi Khắc Thao qua đây ngồi xuống, "Tới đây, dạy anh một chút, cầu nguyện như thế nào."









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét