Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

[NHDV] Chương 52



Chương 52: Đếm ngược kết thúc 2

"Hiên Lâm, đi ngủ một lát đi, Khắc Thao không biết còn có thể hôn mê bao lâu" ba ngày sau, đêm khuya Khâu Hàm Đình đến kiểm tra phòng bệnh đưa tay an ủi khuyên Trầm Hiên Lâm trước giường Bùi Khắc Thao. 

Trầm Hiên Lâm lắc đầu, Bùi Khắc Thao không tỉnh, anh ngủ không được.

Bùi Khắc Thao mặc dù đã sinh con nhưng bởi vì xuất huyết nhiều mà dẫn đến hôn mê sâu, phẫu thuật xong đã ba ngày rồi mà vẫn chưa thức tỉnh, vẫn nằm trong phòng giám hộ.

Ba ngày nay Trầm Hiên Lâm không biết mình vượt qua như thế nào, con đã chào đời nhưng anh còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui sướng liền bị mắc kẹt trong nỗi lo âu sợ hãi vô tận.

"Đừng như vậy, các chỉ tiêu thân thể Khắc Thao cũng đã ổn định, tỉnh lại cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi" Khâu Hàm Đình cố gắng an ủi Trầm Hiên Lâm, y đã cố gắng hết sức, chỉ có điều y không dám chắc thời gian mà Bùi Khắc Thao hồi tỉnh.

"Tôi sẽ vẫn đợi được cho đến khi em ấy tỉnh lại" Trầm Hiên Lâm nắm lấy bàn tay nhợt nhạt của Bùi Khắc Thao, áp vào hai bên gò má hốc hác của mình.

"Lý trí chút đi, anh tiếp tục như vậy thân thể sẽ quỵ ngã" Khâu Hàm Đình thở dài.

"Trễ rồi, cậu đi đi, tôi không sao" Trầm Hiên Lâm nhàn nhạt cười cười, anh cảm thấy mình vẫn còn có thể tiếp tục trông chừng Bùi Khắc Thao, mãi cho đến khi chính mình không thể làm được mới thôi.

"Được rồi, sáng sớm mai tôi sẽ đến kiểm tra Bùi Khắc Thao, ban đêm có chuyện gì cứ việc gọi điện thoại cho tôi", mấy ngày nay Khâu Hàm Đình ngoại trừ Bùi Khắc Thao vẫn còn phải làm vài ca phẫu thuật khác, thân thể phi thường mệt mỏi, chỉ muốn ban đêm trước khi rời bệnh viện đến xem Bùi Khắc Thao.

"Tôi sẽ, yên tâm."

Sau khi Khâu Hàm Đình đi rồi, Trầm Hiên Lâm lại nói cùng Bùi Khắc Thao hôn mê rất nhiều, mặc kệ có tác dụng hay không, anh hiện tại vẫn luôn dùng cách thức này cố gắng kích động ý thức Bùi Khắc Thao.

Sau khi sinh, Bùi Khắc Thao đã từng xuất hiện tình trạng vô cùng nguy hiểm một lần, nhưng may mắn là cầm máu đúng lúc bảo vệ được tính mạng, bây giờ huyết áp và nhịp tim cũng đều đã ổn định.

Buổi tối trong phòng bệnh rất an tĩnh, an tĩnh đến nỗi Trầm Hiên Lâm có thể nghe được tiếng hít thở cục súc bất an của chính mình.

Ở trong bệnh viện này, Trầm Hiên Lâm từng cùng Bùi Khắc Thao mang thai trải qua rất nhiều đêm khuya, nhưng lúc đó Bùi Khắc Thao cho dù có đau đi nữa vẫn có thể nói chuyện, mà bây giờ...Bùi Khắc Thao chỉ nằm thẳng ở đó, ngoại trừ trên máy móc hiển thị nhịp tim, ngoài ra, không thể nhận ra đây là một người sống.

Một đêm trôi qua dài đằng đẵng, cứ thế khiến trong lòng Trầm Hiên Lâm dần dần nổi lên một loại ảo giác, có thể Bùi Khắc Thao sẽ không bao giờ...có thể hồi tỉnh...

Rạng sáng, thể lực Trầm Hiên Lâm cũng mau chóng cạn kiệt, trong lúc đang cố gắng mắt nhắm mắt mở, thân ảnh Bùi Khắc Thao nằm trước mắt bắt đầu trở nên không rõ, tuy rằng anh một lần nữa tự nói với bản thân không thể ngủ, nhưng anh thật sự...không chịu nổi.

"Hiên Lâm..." không biết lúc nào, bên tai Trầm Hiên Lâm truyền đến một tiếng gọi khẽ, chuyển động trong ý thức mệt mỏi cực độ của Trầm Hiên Lâm.

"Hiên....Lâm..." Cách vài giây sau, lại truyền tới một tiếng giống như vậy.

Trầm Hiên Lâm nghe ra được giọng nói của Bùi Khắc Thao, khắc chế trái tim đập kịch liệt, nâng lên mi mắt mệt mỏi.

Nào ngờ, người nằm ở trên giường bệnh mở to đôi mắt trầm tĩnh, Bùi Khắc Thao cư nhiên đang nhìn thẳng về phía mình.

"Em có phải là..." Trong lòng Trầm Hiên Lâm chấn động mạnh, toàn thân tóc gáy dựng ngược, cái cảm giác không biết mình đang mơ hay đang tỉnh rất kinh khủng, lập tức vươn tay quơ quơ trước mắt Bùi Khắc Thao.

"Anh...quơ quơ cái gì..." Bùi Khắc Thao mở đôi môi tái nhợt, nhẹ nhàng chậm rãi hỏi.

Trầm Hiên Lâm nghe thấy cậu nói như thế, tức thì xúc động muốn khóc, em ấy vẫn thủy chung không rời bỏ mình và con.

"Khắc...Em cuối cùng cũng tỉnh!" Trầm Hiên Lâm chỉ còn biết hung hăng hôn bàn tay Bùi Khắc Thao, tâm tư mãnh liệt trong lòng căn bản không biết biểu đạt làm sao.

Bùi Khắc Thao thực sự tỉnh táo, có điều vết thương ở bụng vẫn còn đau, "Con...có khỏe không?"

"Khỏe, khỏe lắm, khỏe mạnh bình an, lớn lên rất giống em'' Trầm Hiên Lâm nghĩ Bùi Khắc Thao phải chịu rất nhiều đau đớn mới hạ sinh được đứa con này, khuôn mặt bất kham trong lòng co rút đau đớn, hít một hơi run run nói: "Sáng mai anh bế con tới cho em nhìn."

"Đừng như vậy..., em không sao...'' tỉnh dậy sau khi sinh, Bùi Khắc Thao lại an ủi ngược lại Trầm Hiên Lâm.

Những ngày sầu lo tích trữ lại, nỗi sợ hãi và mệt mỏi đều được trút xuống ngay lúc này, thấy Bùi Khắc Thao cuối cùng tỉnh lại, Trầm Hiên Lâm không cách nào kiềm chế được những giọt nước mắt, nhưng lại không thể đứng lên hôn em ấy, hôn em ấy... hôn em ấy.

"Hiên Lâm...Anh có tin vào luân hồi chuyển thế không...?" đang hôn má cậu, bên tai Trầm Hiên Lâm bỗng nhiên vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Bùi Khắc Thao.

Trầm Hiên Lâm nghe Bùi Khắc Thao nói ra suy nghĩ của mình, yên lặng bình tĩnh ngồi xuống, nắm chặt tay cậu, cảm khái nói: "Trước đây không tin, nhưng từ khi yêu em, anh mong là có."

"Anh biết không…em đã có một giấc mơ rất dài, rất dài...Giống như là mơ tới kiếp trước anh và em vậy" Bùi Khắc Thao nhàn nhạt mở miệng nói.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét