Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

[NHDV] Chương 1



Những từ mình bôi đỏ là mình không biết phải chém sao nên để y nguyên QT nhé.


Chương 1:

Vào một ngày, ở một nhà hàng của một khu phố thuộc một thành phố trong một quốc gia.



Nhạc như nước chảy, ánh sáng dịu êm.



Trầm Hiên Lâm đối diện với khuôn mặt ngũ quan tinh tế, mắt đeo kính của Bùi Khắc Thao, nhấp một ngụm nước, có chút lúng túng cười cười, "Thật xin lỗi, ngày hôm nay bận rộn quá quên mất thời gian đến bệnh viện".

"Tôi biết anh bận rộn", Bùi Khắc Thao không nhìn anh, gắp miếng sushi, thần thái bình thản trả lời.

Trầm Hiên Lâm không nói gì nữa, giơ đũa lên gắp ít thức ăn chay cho Bùi Khắc Thao.

Dạo gần đây anh và Bùi Khắc Thao hay hẹn nhau tới nhà hàng gia đình Nhật Bản. Đầu tiên là rời xa văn phòng dễ dàng gặp gỡ nhau hơn, thứ hai là vì thai nhi trong bụng Bùi Khắc Thao đã lớn hơn một chút, ăn uống có vẻ không được tốt lắm, chỉ có thể ăn chút thức ăn nhẹ, mà anh xác thực là không biết Bùi Khắc Thao thích ăn cái gì khác thế nên đành cuối cùng hẹn nhau ở chỗ này.

Nếu như quay trở lại một năm trước đây, anh không thể nào nghĩ ra rằng bản thân bận rộn như vậy lại dành thời gian ngồi ở chỗ này, cùng Bùi Khắc Thao ăn cơm chiều, nhưng bây giờ nó lại là điều hiển nhiên như vậy.

Đại khái là sáu tháng trước, có một lần anh cùng Bùi Khắc Thao uống rượu ở quán bar, Bùi Khắc Thao bất ngờ đề cập đến việc mình muốn có một đứa con, cần một quả có thể cùng tinh trùng của mình thúc đẩy tách tế bào tinh trùng sinh sản.

Trầm Hiên Lâm nghe xong cười nói, "Đi nào, tôi cho cậu nguyên một quả, dù sao của tôi cũng là miễn phí mà."

Ở thời đại này, mặc dù sinh sản đồng tính đã không còn là cái gì mới mẻ, đối với tiêu chuẩn người của Trầm Hiên Lâm mà nói, đến giờ này cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một đứa con của riêng mình. Trầm Hiên Lâm không chịu nổi sự lãng phí thời gian cùng với đau đớn này, mà chính mình trước đây cùng người bầu bạn ngót nghét tám năm cũng không dự định mong muốn có đứa trẻ nào xuất hiện xâm phạm vào thế giới nhỏ bé ngọt ngào của hai người.

Nhưng hiện tại cùng người kia đã chia tay, chưa bàn tới trách nhiệm hay không, Bùi Khắc Thao nếu muốn, vậy thì cứ cho cậu ta thôi.

Tới khi sinh hạ đứa bé rồi, Trầm Hiên Lâm cũng không quá phận nghĩ phải làm sao, anh đã quen ở một mình, không thích ràng buộc, cũng không trông đợi qua nửa đời sau sẽ có người phụ nữ đầu ấp tay gối, đây đối với anh mà nói là một mộng ảo quá xa xôi không thực tế.

Giải phẫu mang thai rất thuận lợi. Sau khi làm xong, Bùi Khắc Thao chỉ điều dưỡng hai ngày liền tiếp tục quay trở lại với công việc.

Sau quá trình đó, Trầm Hiên Lâm cũng không rõ ràng lắm, bởi vì anh và Bùi Khắc Thao không ở cùng một chỗ, mỗi người một không gian sinh hoạt riêng, chỉ có giờ cơm trưa nghỉ ngơi sẽ tình cờ gặp nhau ở quảng trường hay bãi đỗ xe.

Bùi Khắc Thao xem như là tinh hoa của ngành nghề này, tốt nghiệp ưu tú, ở lĩnh vực tài chính độc thân xông xáo gần mười năm, là người đàn ông kiểm soát lượng quỹ đầu tư không nhỏ, những ngày thường cũng rất bận rộn, còn đối với sinh hoạt cá nhân của Bùi Khắc Thao, Trầm Hiên Lâm cũng chưa bao giờ hỏi thăm.

Có đôi khi Trầm Hiên Lâm nghĩ tới mình cùng Bùi Khắc Thao hiện tại là loại quan hệ này, không khỏi buồn cười, thật không biết rốt cuộc là loại quan hệ gì.

Gần đây bởi vì thai nhi lớn dần, mỗi lúc kiểm tra, bác sĩ riêng của Bùi Khắc Thao thường xuyên thông báo cho Trầm Hiên Lâm cùng tới, nhưng từ đó tới nay anh ta chưa từng đi, có thể trong nội tâm vẫn mơ hồ có chút cự tuyệt.

Mời anh ta sau khi tan việc ngồi yên ở chỗ này cùng Bùi Khắc Thao ăn bữa cơm tối, anh ta đến, muốn anh ta cùng Bùi Khắc Thao ở bệnh viện tư nhân kiểm tra đặc biệt lại có chút làm khó anh ta, dù sao hai người cũng không có mối quan hệ thân mật như vậy.

Có lẽ nguyên do vì thai nhi, Bùi Khắc Thao cũng không ăn nhiều lắm, lấy tay vuốt ve phần bụng hở dưới áo len màu tím sậm, uống một chút nước ấm, cầm lấy khăn ăn lau mép một cái, dừng lại.

"Tại sao cậu lại muốn đứa bé này?", Trầm Hiên Lâm nghiêng người một bên, một tay khoát lên trên ghế dựa, nhìn khuôn mặt anh tuấn nho nhã của Bùi Khắc Thao trước mắt.

"Không phải chuyện nào cũng cần có lý do", Bùi Khắc Thao thản nhiên nói.

Trầm Hiên Lâm nghe gật đầu, lại nhìn cậu một chút, "Gần đây thân thể có khỏe không?"

"Đều tốt".

Trầm Hiên Lâm biết thái độ Bùi Khắc Thao đối với mình vẫn không xa không gần, hơn nữa cho dù có không xa không gần cũng chỉ giới hạn ở bằng hữu.

Sau khi có đứa bé này, Bùi Khắc Thao mấy ngày nay ngoại trừ công tác cũng là nỗ lực an thai, suy cho cùng không còn lúc mới hơn hai mươi nữa, nói gì đi nữa thì mang thai đều không phải là chuyện dễ dàng.

Từ nhà hàng đi ra, Trầm Hiên Lâm đứng ở cửa đốt điếu thuốc, nhìn ánh đèn trong đêm mưa có chút thất thần.

Cái thành phố này trong mưa đêm luôn luôn rất đẹp, cơn gió ẩm ướt lành lạnh từ ven hồ thổi tới, ánh sáng phản chiếu lại như có như không vẩy lên trên mặt đường màu xám tro thật mềm, thật dài.

Chẳng biết kí ức con người có thể hay không kéo dài như vậy một năm, hai năm, hay nhiều năm...

Trầm Hiên Lâm có chút xúc động mãnh liệt hít một hơi thuốc, khóe môi cong lên tự giễu.

Bản thân làm sao vậy, trong khoảng thời gian gần đây luôn luôn cảm thấy tim mình bị sự cô đơn lạnh lẽo này bao lấy, nỗi tịch mịch này giống như đang phun ra làn khói lạnh, chỉ có điều nó chậm rãi bay lên từ chính nội tâm của mình.

Anh không thích cái cảm giác này, thế này không giống anh chút nào.

Cánh cửa nhà hàng bỗng nhiên mở ra, Bùi Khắc Thao cầm trên tay áo khoác đi ra, Trầm Hiên Lâm liền dập tắt mẩu thuốc lá đi, quay đầu lại hỏi:" Ra rồi sao? Tôi đưa cậu về."

Bùi Khắc Thao ưu nhã khoác thêm áo choàng màu đen, đắp lại phần bụng đã hở ra, lắc đầu, "Buổi tối còn có một số việc, anh về trước đi."

Trầm Hiên Lâm không kiên trì nữa, biết Bùi Khắc Thao nhất định phải tiếp tục công việc buổi tối , mà mình cũng đích thực có việc, "Vậy đi, tự mình bảo trọng, cần giúp gì cứ điện thoại cho tôi."

"Được", Bùi Khắc Thao đối với anh vẫn là khách khí như vậy, anh từ lâu đã quen.

Trong màn đêm, hai người ngay sau đó hướng về hai phía khác nhau cất bước đi, không ai nhìn lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét