Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

[NHDV] Tiết tử


Trên đường cao tốc vào lúc nửa đêm.

"Khắc, em gắng chịu đựng một chút, sắp tới rồi. . .", Trầm Hiên Lâm một tay giữ vô lăng, một tay giữ chặt lấy người ngồi trên ghế  bên cạnh, phóng xe như bay.

Thân thể Bùi Khắc Thao dựa vào ghế, thần sắc khẩn trương.

Sắc mặt Bùi Khắc Thao trắng bệch, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trên người đang đắp một tấm chăn dày màu nâu.

Ngón tay không ngừng gắng sức vỗ về tấm chăn phủ trên cái bụng cao, miệng nửa hé nửa mở không ngừng thở gấp.

"Ah!", thân thể Bùi Khắc Thao bỗng nhiên run lên, phần bụng nghiêng về trước, sao lại đau nhức thế này, đau quá! Toàn thân cao thấp phảng phất giống như có muôn vàn cây kim chi chít cùng đâm vào, đau nhức trong bụng tựa hồ thuận theo máu truyền đến mỗi dây thần kinh xông thẳng đến xoang đầu,  cậu chỉ cảm thấy một hồi choáng váng, trước mắt sáng loáng một mảnh, ý thức dần dần mơ hồ.

"Chịu đựng một chút, gắng nữa lên!", ánh mắt Trầm Hiên Lâm hết nhìn đường đi lại nhìn đến Bùi Khắc Thao, vừa dốc sức đạp chân ga, đồng hồ đo tức thì tăng lên một trăm sáu mươi.

"Nhất định phải vì em bảo. . . bảo vệ con", Bùi Khắc Thao nói đứt quãng, tự mình kết thúc ý nghĩ của họ.

Tình huống này không có gì chắc chắn cả.

Trầm Hiên Lâm không biết nên phải trả lời sao, thật lòng anh không có kinh nghiệm cho những gì xảy đến kế tiếp, anh chưa từng gặp qua.

Nam nhân sinh con, chính xác là chưa từng gặp qua người sinh em bé, nhưng nhìn hình dạng Bùi Khắc Thao lúc này trong lòng không khỏi lo lắng.

Bùi Khắc Thao nghiêng người qua một bên ghế ngồi, nhắm mắt nghiến răng, tay nâng bụng dưới sít sao, mãnh liệt. Thai nhi đạp khiến hạ thân cậu dường như rách ra, không có cách nào để trút bỏ thời khắc đau đớn này.

"Đến rồi!", Trầm Hiên Lâm đạp phanh xe một cái, chiếc xe dừng hơi xa cửa bệnh viện cấp cứu.

Trầm Hiên Lâm lúc này không bận tâm nhiều như vậy, anh không thể lãng phí bất cứ giây phút nào để chờ giường bệnh viện đi ra.

Ngay sau đó, anh rút chìa khóa mở cửa xe, ôm lấy Bùi Khắc Thao đang đỡ bụng, liền hướng phòng cấp cứu sải bước chạy đi.

"Khắc, chống đỡ, có nghe thấy không. . .", Trầm Hiên Lâm không ngừng đối Bùi Khắc Thao nói để duy trì ý thức của cậu.

Mà Bùi Khắc Thao ở trong lòng Trầm Hiên Lâm đau vô lực, toàn thân cao thấp đau nhức hầu như đã tiêu hao khí lực của cậu, cậu biết mình nhất định phải sinh.

Trước đó, Trầm Hiên Lâm đã thông báo cho bác sĩ đương sự của Bùi Khắc Thao là Khâu Hàm Đình, tuy đã nửa đêm nhưng khi Khâu Hàm Đình hay tin tình trạng của Bùi Khắc Thao liền lập tức biểu thị sẽ đến chuẩn bị phẫu thuật cho Bùi Khắc Thao ngay bây giờ.
Tình huống không thể chậm trễ.

"Ô xi, đo huyết áp, đo tim thai...", dưới ánh đèn lành lạnh bên trong phòng cấp cứu, bác sĩ không ngừng ra chỉ thị. Do đó, toàn bộ nhân viên đều vây quanh giường bệnh của Bùi Khắc Thao, vì cậu cấp cứu khám và chữa bệnh.

"Bệnh nhân thiếu dưỡng khí cực độ..."

"Tim thai đập nhanh, thai nhi động mạnh!"

Bỗng nhiên, máy đo huyết áp phát ra âm thanh.

"Huyết áp, bệnh nhân huyết áp quá thấp, trong bụng khả năng đã bắt đầu xuất huyết lớn..."

Lúc này, Khâu Hàm Đình vội vội vàng vàng chạy vào, thấy Bùi Khắc Thao nằm trên giường bệnh tình thế nguy hiểm cùng cực, ngay cả quần áo cũng không thay, lập tức cầm lên đèn pin kiểm tra tròng mắt Bùi Khắc Thao, dùng tai nghe cẩn thận nghe thai nhi đạp trong bụng cậu, mắt nhìn chăm chú vào chữ số hiển thị trên máy đo huyết áp.

"Truyền máu! Lập tức điều kho máu chuyển túi máu B, bệnh nhân cần truyền lượng máu lớn, nếu như suy tim sẽ dùng phương thức tuần hoàn ngoài, đồng thời chuẩn bị giải phẫu, nhanh lên!", Khâu Hàm Đình biết chuyện xảy ra đột ngột, mặc dù không thể chuẩn bị tốt, nhưng lúc này mỗi giây chậm trễ đều sẽ đem Bùi Khắc Thao hai người lâm vào hiểm cảnh.     

"Lấy của tôi đi, tôi nhóm máu B", Trầm Hiên Lâm giơ cổ tay, kéo ống tay áo lên, không chút do dự đưa tới.

Khâu Hàm Đình liếc mắt nhìn anh, gật đầu, ý bảo nhân viên bên cạnh trước tiên lấy máu ngay, lập tức cởi áo khoác, chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật cho Bùi Khắc Thao.

Hai đường truyền máu từ cổ tay Trầm Hiên Lâm đến cổ tay Bùi Khắc Thao, Trầm Hiên Lâm đột nhiên cảm thấy chua xót đau đớn trong lòng, cổ họng nghẹn ngào.

Tất cả mọi người đang bận rộn chuẩn bị ca phẫu thuật sắp tới, mà anh, lại không thể vì người trước mặt mà làm nhiều hơn.

Nếu như máu của anh có thể khiến em tốt hơn, anh có thể cho em.

Chỉ cần anh còn có, anh đều có thể cho em, chỉ cầu em có thể bình an vượt qua ải sinh tử này.

". . .", Bùi Khắc Thao tựa hồ còn có tri giác, chỉ là mang theo đồ dưỡng khí  miệng không thể nói, ngón tay khẽ giật giật.

Nhìn quá trình sinh trong thống khổ bất kham của Bùi Khắc Thao trước mắt, Trầm Hiên Lâm liền nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của người kia, đặt trên mặt mình, xúc động yêu thương hôn thật sâu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét