Thứ Năm, 23 tháng 1, 2014

[NHDV] Chương 3

Chương 3:

Chờ đến khi Bùi Khắc Thao đem mọi thứ quyên góp chuẩn bị hoàn tất, hai người sóng vai từ chính giữa giáo đường dọc theo con đường lớn với những bóng cây rậm rạp đi ra.
Trầm Hiên Lâm chưa từng nghĩ đến Bùi Khắc Thao là một cô nhi, có điều như đã nói, mình đích thực không biết gì về người trước mắt, thế nhưng đối với thân thế của cậu cũng không khỏi cảm thấy hiếu kì.
"Anh không có theo đạo?", Bùi Khắc Thao đưa tay vào trong túi áo khoác màu đen, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, ngữ khí ôn hòa.
 "Có, sao lại không có chứ", Trầm Hiên Lâm cười cười, hết sức thản nhiên trả lời vấn đề của cậu, "Tin tưởng tiền tài, tin tưởng tranh đấu, tin tưởng phản bội, tin tưởng tất cả sự thực, có thể kiểm soát tất cả mọi thứ".
Khóe môi Bùi Khắc Thao cong lên, vẫn tiếp tục đi chậm rãi về phía trước, "Không tin con người có tình ý với nhau sao?"
"Loại tình cảm này, không có gì là nhất định, nói có thì có, nói không thì không, chính xác là chưa nói đến tin tưởng hay không tin tưởng", Trầm Hiên Lâm cười khổ một cái, còn nói thêm:"Thế nhưng nhìn cậu đối với cô nhi viện tận lực tính toán tiền bạc như thế, hẳn là người có lòng nhân ái".
"Tôi không biết yêu", giọng nói Bùi Khắc Thao lúc này giống như không khí từ ven hồ thổi tới ướt át, rét lạnh.
"Kỳ thực tôi vẫn không thể hoàn toàn hiểu nỗi tầm ý nghĩa của nhà thờ đối với những người đó, trên thế gian làm gì có nơi nào là thiên đường, chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi", Trầm Hiên Lâm từ trước tới giờ vẫn là người có ngôn từ sắc bén, liền nói rõ ràng quan điểm của mình.
"Con người luôn mong muốn bản thân được chuộc tội", đi theo đến cuối bóng cây rừng xuống sườn đồi, đối diện với con đường đầy xe cộ vội vội vàng vàng, Bùi Khắc Thao lạnh nhạt trả lời.
Trầm Hiên Lâm nghe xong trong lòng trầm xuống, xoay người nhìn một bên Bùi Khắc Thao một chút, khuôn mặt tựa hồ so với những ngày trước gầy đi một ít, nói: "Sắc mặt cậu không khá lắm, hiện tại thai nhi đang lớn dần, phải nhớ nghỉ ngơi nhiều hơn."
Bùi Khắc Thao gật đầu, không nói gì.
"Tôi đi mua đồ uống, muốn uống chút gì không? Trà bạc hà chứ?", Trầm Hiên Lâm nghĩ bầu không khí giữa hai người có hơi nhàm chán, nhìn quán cà phê đối diện bên kia đường, hỏi Bùi Khắc Thao.
"Không được, còn có việc, lúc khác rảnh rỗi chúng ta nói chuyện tiếp vậy",  Bùi Khắc Thao móc chìa khóa xe trong túi áo ra, lịch sự trả lời.
"Ngày mai tôi phải đi họp, chắc là nhiều ngày sẽ không ở trong thành phố", Trầm Hiên Lâm nghĩ cần phải nói cho Bùi Khắc Thao biết, mặc dù thai nhi bây giờ không lớn lắm, nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra, dù sao đây cũng là con của hai người bọn họ, anh không muốn Bùi Khắc Thao nghĩ rằng không tìm được anh.
"Không cần lo lắng, không có chuyện gì, gần đây tôi cũng bận nhiều việc, báo cáo công ty cuối năm bắt đầu xét duyệt rồi."
Trầm Hiên Lâm hiển nhiên biết Bùi Khắc Thao rất nổi tiếng trong ngành, trước đây bọn họ quen biết cũng là vì một lần công tác trong phiên họp thường kì, từ lần đó anh bắt đầu có ấn tượng cực kì sâu sắc với Bùi Khắc Thao, chỉ là cá tính Bùi Khắc Thao không giống mình, bởi vậy lựa chọn phương hướng phát triển cũng khác nhau. Nhưng nếu thời gian tới có cơ hội, anh thật sự hi vọng có thể cùng hợp tác với Bùi Khắc Thao.
"Được, chú ý giữ gìn sức khỏe". Trầm Hiên Lâm gật đầu cười cười, không nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau, khi máy bay xuyên qua những dải màu rực rỡ của bầu trời chạng vạng bay thẳng lên trời, Trầm Hiên Lâm khom người một chút, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những năm gần đây, việc liên tục ghé qua các thành phố, quốc gia dần dần khiến anh chán ngán.
Trong thâm tâm, anh không thích cảm giác không có chỗ nào về, thế nhưng anh không thể không chấp nhận sự thật rằng:
Anh, không có nhà.
Thế giới to lớn này lại không có nơi nào khiến cho anh mong muốn nghỉ chân dừng lại.
 Những tòa nhà mọc san sát nhau, những đám đông nhộn nhịp, hàng vạn hàng nghìn bóng đèn thắp sáng vào buổi tối nhưng lại không có lấy một ánh đèn vàng lấp lánh nào hắt vào cửa sổ có thể sưởi ấm trái tim anh.
Thời gian Kiếm ở, anh đã từng cho là mình có, nhưng đó chỉ là đã từng mà thôi, đã từng chỉ còn là bụi mờ trong trí nhớ, không thể nắm bắt được.
Từ đó về sau, nửa đêm Trầm Hiên Lâm thường xuyên lái xe một mình, lái xe không mục đích lang thang trong thành phố nhiều năm như thế.
Bầu trời đêm tĩnh mịch, những ngôi sao lấp lánh.
Cho dù có nhiều bạn bè hơn nữa thì sao, anh lại không muốn cùng bất kì người nào chia sẻ thời khắc như vậy, ánh sao trở nên thanh tao mà vĩnh cửu, trong lòng cảm giác như những thứ này chỉ thuộc về mình anh mà thôi.
Chờ đợi, lãng phí thời gian ở phi trường và sân bay, nhìn quanh đám đông vội vàng, trong lòng Trầm Hiên Lâm luôn nghĩ rằng những người này, có hay không cũng đang chờ đợi một nơi thuộc về mình, cho dù chỉ là trong không gian phi thường chật hẹp này, nhưng chỉ cần nơi đó có một thân ảnh của người mình yêu, vậy là đủ rồi.
Có đúng là vậy không?
"Anh à, anh thích cái này sao?", nhân viên phục vụ của cửa hàng sân bay miễn thuế thấy Trầm Hiên Lâm nhìn chăm chú trên cái giá, một bức tượng người cha tặng món quà cho đứa con, liền tiến đến hỏi.
Vì không có chuyến bay tốc hành, Trầm Hiên Lâm vô cùng buồn chán khi phải lãng phí một khoảng thời gian, liền quyết định đi dạo tùy ý, lúc này ánh mắt lại rơi trên bức tượng nhỏ kia.
  "Đúng vậy, bọc lại giùm tôi". Trầm Hiên Lâm gật đầu nói.
Có lẽ trong ngày bình thường, anh căn bản sẽ không chú ý những thứ này, nhưng chẳng biết vì sao, hiện tại anh biết đứa con của mình sắp chào đời, nhìn vật này, ngực cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Anh muốn đưa thứ này cho Bùi Khắc Thao, cho dù anh biết Bùi Khắc Thao cái gì cũng không thiếu, nhưng đây cũng là tâm ý của anh.
Trả tiền thanh toán xong, Trầm Hiên Lâm bỗng nhiên nghĩ đến, không biết Bùi Khắc Thao có chuẩn bị mua sắm cho đứa con sắp chào đời hay không, nếu như không anh cũng có thể giúp chút gì đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét