Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2014

[NHDV] Chương 4

Chương 4:

Đối với Trầm Hiên Lâm mà nói, anh vẫn cho rằng hai người chung sống với nhau, mỗi người phải đặc biệt coi trọng đồng thời bản thân và người còn lại, đó là cả một quá trình tự nhiên, tựa như chân thủy vô hương


Cảm tình giữa Bùi Khắc Thao và anh vẫn còn xa cách, cho nên Trầm Hiên Lâm cũng không thể hiểu rõ Bùi Khắc Thao nhiều hơn, thế nhưng từ trong đáy lòng Trầm Hiên Lâm kính trọng cậu.

Thời gian này hai người mới bắt đầu nhận thức nhau nên có thể cảm giác vẫn không rõ ràng, thế nhưng sau mấy tháng chung đụng, Trầm Hiên Lâm cũng đã hiểu được nhiều điều.

Bùi Khắc Thao là một người rất tự trọng và kỉ luật với chính mình, tuy đang mang thai nhưng vẫn không chủ động đi tìm Trầm Hiên Lâm, cũng không gây cho anh bất cứ phiền phức nào.

Thế nhưng mỗi lần Trầm Hiên Lâm hẹn cậu cùng ăn chung thì cậu luôn luôn lịch sự đến đúng giờ. Có điều cậu không bao giờ nói nhiều, dường như cậu không muốn tiết lộ quá nhiều tình hình bản thân và đứa con.

Đến nỗi khi bệnh viện kiểm tra, theo thông lệ quy định, phải thông báo cho cả hai người để cả hai cùng biết về quá trình phát triển của thai nhi. Nếu như không có quy định này, Trầm Hiên Lâm có khả năng hoàn toàn bị cách ly với quá trình mang thai đứa bé.

Trầm Hiên Lâm nghĩ rằng, có thể Bùi Khắc Thao thật chỉ là cần một mầm móng mà thôi, không cần một người.

Nhưng đứa bé này ở trong bụng Bùi Khắc Thao dần dần lớn lên, Trầm Hiên Lâm phát giác chính mình cũng vô pháp kiềm chế trong lòng đối với đứa bé sinh niệm tưởng, anh muốn làm chút gì đó cho Bùi Khắc Thao với thân phận một người cha khác của đứa con.

"Là tôi, Trầm Hiên Lâm", sau khi trở về, nhân lúc thời gian nghỉ trưa rãnh rỗi ngày hôm đó, Trầm Hiên Lâm liền gọi điện cho Bùi Khắc Thao.

"Ừ, biết", điện thoại bên kia vang lên giọng nói thành thục từ tính của Bùi Khắc Thao.

"Tôi về ngày hôm trước, mua cho cậu ít đồ, muốn mang qua cho cậu."

"Ngày hôm nay có lẽ không được, không thể phân thân", Bùi Khắc Thao nói, hình như đồng thời vẫn còn bận rộn cái gì đó, đối với người bên cạnh nói, "Ừ, viết ở chỗ này, còn có ở đây..."

"Cuối tuần thì sao?", Trầm Hiên Lâm nhìn hộp quà màu xanh trên bàn làm việc, lại hỏi.

"Cuối tuần này tôi có kế hoạch rồi."

"Thôi được, tôi biết rồi, lát nữa tôi gọi lại cho cậu", Trầm Hiên Lâm không tiếp tục hỏi tiếp.

"Được, tạm biệt", Bùi Khắc Thao trả lời, sau đó cúp điện thoại, trong tai Trầm Hiên Lâm truyền đến âm thanh "Tút... tút... ".

Trầm Hiên Lâm giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái, chỉ mới hơn mười hai giờ rưỡi, văn phòng anh và Bùi Khắc Thao cách nhau không xa, chỉ một tòa nhà, tầng dưới đi ra và bãi đậu xe liên thông với nhau.

Nếu Bùi Khắc Thao không có thời gian trống, chỉ còn cách kêu người đưa tới cho cậu ta thôi, bằng không thật không biết khi nào rảnh rỗi để gặp mặt nhau.

Vừa cầm món quà lên chuẩn bị gọi người đến, Trầm Hiên Lâm vừa suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định tự mình đem qua, Bùi Khắc Thao hiện tại dù sao cũng mang thai con mình, cái này cũng là để biểu thị phần tình ý của mình.

"Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?", một lát sau, Trầm Hiên Lâm đẩy cửa vào công ty Bùi Khắc Thao đứng trước quầy tiếp tân hỏi.

"Tôi muốn tìm Bùi Khắc Thao."

"Xin hỏi ngài có hẹn trước không?"

"Không có", Trầm Hiên Lâm thật tình đáp.

"Thật ngại quá, ngài ấy không tiếp khách."

"Bây giờ là thời gian nghỉ trưa mà", Trầm Hiên Lâm chỉ tay xuống, vẻ mặt có chút không hiểu cười nói.

"Là như thế này, ngài ấy hiện tại vừa mới bắt đầu chủ trì một cuộc họp, mà hôm nay ngài ấy muốn tiến hành thẩm tra đối chiếu thanh toán ba quý đầu năm của bộ phận công ty, có lẽ sẽ kéo dài đến tối, chính vì vậy ngài ấy cố ý nói ngày hôm nay không tiếp khách." 

Trầm Hiên Lâm rất muốn hỏi một chút, "Vậy cậu ấy không ăn cơm trưa sao?", nhưng chỉ mỉm cười, đem túi quà nhỏ cầm trong tay đặt lên bàn, "Hãy đưa cái này cho cậu ấy, cảm ơn."

Trở lại công ty, nguyên buổi chiều Trầm Hiên Lâm cũng rất bận rộn, mãi cho tới gần tám giờ tối mới đưa mấy hạng mục chi tiết tình hình kinh tế quy định xong, cũng thấy hơi mệt chút, liền thu thập đồ đạc chuẩn bị đi về.

Màn đêm đã bao phủ ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ.

Chờ đợi lấy xe ra ở bãi đậu xe ngầm, chậm rãi vòng qua mấy vòng cua, thời điểm sắp lái ra ngoài, lại chợt thấy xe của Bùi Khắc Thao vẫn còn đậu trong bãi.

Trước đây cũng thường có chuyện này, bởi vì từ chỗ làm việc của Trầm Hiên Lâm đi ra bãi đậu xe cũng sẽ đi qua bãi đậu xe của Bùi Khắc Thao, vì thế bình thường lái xe qua thỉnh thoảng vừa khéo nhìn thấy Bùi Khắc Thao cũng sẽ chào hỏi cậu ấy.

Nhưng không biết tại sao, ngày hôm nay Trầm Hiên Lâm bỗng nhiên rất muốn gặp Bùi Khắc Thao một lần, có lẽ bởi vì cuộc trò chuyện tại nhà thờ lần trước, hay là bởi vì buổi trưa tự mình đi vào cũng không có nhìn thấy Bùi Khắc Thao.

Thế là Trầm Hiên Lâm quyết định lại lên lầu đi xem một chút, nếu như Bùi Khắc Thao vẫn còn ở đó, nếu như cậu ta vẫn chưa ăn cơm, liền cùng cậu ấy ăn cơm, cùng lúc có thể tâm sự.

Trầm Hiên Lâm đi thang máy lên, thấy đèn trước công ty Bùi Khắc Thao đã tắt, nhưng bên trong còn có một vài người đang bận rộn, liền đi vào, vừa lúc gặp một nhân viên, Trầm Hiên Lâm nói rõ mục đích đến sau đó được dẫn đi vào.

Phòng làm việc của Bùi Khắc Thao rất lớn, nằm ở cuối lối đi công ty, cho dù không biết chức vị của Bùi Khắc Thao, cũng có thể đồng dạng cảm nhận được địa vị và chức quyền của Bùi Khắc Thao ở công ty nhất định rất cao.

Nhẹ nhàng gõ cửa một cái bên trong lập tức vang lên thanh âm của Bùi Khắc Thao, "Vào đi."

Trầm Hiên Lâm mở cửa đi vào, liền thấy Bùi Khắc Thao mặc áo sơ mi trắng, mắt đeo kính thần sắc chuyên chú đang xem tư liệu hiển thị trên máy vi tính, trên bàn làm việc rộng rãi để các máy vi tính khác nhau và các sấp báo cáo thật dày.

Hai mặt tường trong phòng đều đính giá sách, chứa đầy ắp sách và các loại tài liệu xen lẫn, ghế ngồi to lớn phía sau đặt sát cửa sổ, nhìn ra bao quát cả cảnh sắc trên mặt hồ.

"Là anh?", Bùi Khắc Thao giương mắt nhìn Trầm Hiên Lâm vừa vào, có chút kinh ngạc.

"Là tôi, có quấy rầy cậu không?"

"Không có, cũng sắp xong rồi, anh ngồi chờ một chút". Bùi Khắc Thao khách khí nói, lại đem ánh mắt quay về trên màn hình máy vi tính, bàn tay liên tục đánh máy.

Trầm Hiên Lâm biết cậu đang tính toán số liệu, liền ngồi xuống ghế sa lon ngay trước bàn.

Nhưng một chút này lại kéo dài hơn một giờ.

Trầm Hiên Lâm cũng không có chán nản, chỉ là nhìn chăm chú vào người chuyên chú làm việc trước mắt, khí chất toát ra từ Bùi Khắc Thao, thẳng đến khi cậu tương đối kiểm tra đối chiếu tư liệu xong.

"Tìm tôi có việc gì sao?", Bùi Khắc Thao cầm cặp tài liệu trong tay lên, nhìn về phía Trầm Hiên Lâm.

"Không có", Trầm Hiên Lâm đích xác không có chuyện gì mà đến, nở nụ cười rạng rỡ nói, "Chỉ là lên thăm cậu một chút."

Bùi Khắc Thao nghe xong, đứng dậy phân loại cặp tài liệu trong tay, đặt ở kệ trên, cười nhẹ, "Không còn sớm, nếu như chưa ăn, tôi mời anh cùng đi ăn."

"Được, cùng nhau đi", Trầm Hiên Lâm cầm lấy áo khoác đứng dậy, ngày hôm nay anh quả thực muốn cùng Bùi Khắc Thao ăn một bữa cơm.


Chú thích:Phim

Hình ảnh mang tính chất minh họa, Nguồn: http://guangya2100.blog.163.com/

Chân thủy vô hương: Thủy là nước, ở đây 
nghĩa là nước tinh khiết, nước thiên nhiên ý chỉ bản chất tự nhiên của con người. Hương là nói đến các giác quan của con người, ở đây chỉ sự nhận thức. Ý nói theo đuổi đối phương phải để ý đến những điều tốt đẹp của họ, bỏ qua những giá trị vật chất. (chém theo baike)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét