Thứ Tư, 5 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 24

Chương 24:

Quá trình dọn nhà diễn ra thuận lợi, trong những ngày này Bùi Khắc Thao ban ngày phải làm việc ở công ty, Trầm Hiên Lâm lần lượt mang quần áo và đồ dùng hàng ngày của Bùi Khắc Thao chở đến.

Vài ngày sau, phòng ngủ mới đã được sắp xếp xong, nệm cũng chọn loại tốt nhất, độ cứng độ mềm vừa phải, Trầm Hiên Lâm còn đặc biệt để Bùi Khắc Thao chọn một cái ghế dựa mềm dễ chịu, đặt ở trước giường, vì sợ Bùi Khắc Thao càng đến gần ngày sinh sẽ càng cảm thấy đau nhức ở thắt lưng.

Tại đây, trong phòng ngủ Bùi Khắc Thao, mọi thứ chỉ thuộc về Bùi Khắc Thao, giống như những gì Trầm Hiên Lâm đã từng nói, anh vẫn rất tôn trọng tình cảm của Bùi Khắc Thao, nếu như Bùi Khắc Thao thực sự không thể tiếp nhận anh, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cậu, huống hồ gì hiện tại Bùi Khắc Thao vừa trải qua phẫu thuật cầm máu, Trầm Hiên Lâm biết rõ có thể để cho Bùi Khắc Thao an tâm tĩnh dưỡng so với cái gì cũng quan trọng hơn.

"Khắc, đồ đạc buổi chiều đều đã được chuyển đến, mấy giờ thì tôi đi đón em được", Trầm Hiên Lâm tiễn mấy người lắp đặt ghế ngồi và nhân viên chuyển nhà đi về, xoay người đi vào bên trong phòng, gọi điện thoại cho Bùi Khắc Thao.

"Hảo, bốn giờ chiều đến đây đi, hôm nay tôi tan ca sớm", Bùi Khắc Thao ở bên kia đáp lại nói.

"Ngày hôm nay thấy thế nào?"

"Khá tốt, chỉ là có chút mệt mỏi thôi", giọng nói Bùi Khắc Thao có chút không thoải mái.

Sau khi phẫu thuật thể lực Bùi Khắc Thao đã không còn nhiều như trước, một ngày có thể từ sáng chống đỡ đến ba giờ chiều đã là một điều không hề dễ dàng, với lại gần đây công việc trong tay thực sự rất nhiều, hơn nữa cũng không biết hai tháng sau sinh con rồi sẽ phải nghỉ ngơi trong bao lâu, cho nên vẫn là cố sức kiên trì tự mình phụ trách xử lý xong xuôi tất cả mọi việc.

"Em chờ tôi, tôi sẽ đến đúng giờ", Trầm Hiên Lâm nói xong cúp điện thoại, sửa lại một chút đồ đạc, sau đó mở tủ lạnh nhìn sơ cần phải chuẩn bị cho Bùi Khắc Thao ăn cái gì, lúc này mới chuẩn bị mặc quần áo rời đi.

Trong lúc đứng mang giày ở cửa nhà, ánh mắt Trầm Hiên Lâm lại vô tình rơi xuống thứ gì đó bên trong cái hộp của Bùi Khắc Thao trong phòng khách, chiếc hộp trong suốt trang nhã kia rõ ràng đặt một khung hình màu trắng.

Trong tâm trí Trầm Hiên Lâm tức thì thoáng hiện lên rất nhiều đoạn phim ngắn về người nam nhân tên Hạ Dật Tuyền kia, vài giây sau, Trầm Hiên Lâm lại đem giày đã mang xong cởi ra, đi thẳng vào phòng khách lấy khung hình ra, đặt vào hộc tủ trong căn phòng của Bùi Khắc Thao.

Đây là vật rất quan trọng đối với Bùi Khắc Thao, Trầm Hiên Lâm hiểu rõ, cũng biết mình vĩnh viễn sẽ không chiếm được vị trí đó thuộc về quá khứ trong lòng Bùi Khắc Thao, anh cũng chưa bao giờ mong muốn vậy.

Đã là người trong quá khứ thì không thể nào quên đi được, một người có thể có được tình yêu đích thực đều đáng giá được cảm thông và tôn trọng, huống chi đây là phần tình cảm không thể nào quên của Bùi Khắc Thao. Cho dù Trầm Hiên Lâm hiện tại có tình ý với Bùi Khắc Thao, anh cũng không hẹp hòi đến mức che giấu những gì thuộc về quá khứ của Bùi Khắc Thao, để nội tâm Bùi Khắc Thao chỉ tiếp nhận một mình anh, bởi vì chính anh cũng đã từng có những kí ức đẹp đẽ, kí ức về người mình yêu sâu sắc giống như vậy, vì vậy anh hiểu được những xúc cảm này.

Bùi Khắc Thao luôn luôn là một người rất đúng giờ, vào buổi chiều ở phía trước của công ty không thể dừng xe lâu được, Trầm Hiên Lâm vừa đến liền thấy Bùi Khắc Thao từ trong tòa nhà đi ra.

Trầm Hiên Lâm liền ở trong xe nhìn chăm chú vào ánh nắng chiều tà rơi trên dáng người đi bộ của Bùi Khắc Thao, anh thích nhìn dáng vẻ Bùi Khắc Thao, luôn luôn hi vọng có thể mang bóng dáng của cậu khắc sâu vào trong trí nhớ, không thể nào quên.

Mặc dù bây giờ Bùi Khắc Thao mang thai gần tám tháng, nhưng động tác một chút cũng không vụng, thân thể ngoài trừ bụng nhô ra ngoài, những phần khác giống như càng lúc càng gầy đi, làm cho nguyên bản phong độ của Bùi Khắc Thao đã tuyệt lại có phần mị lực hơn.

"Buổi tối muốn ăn gì không?", Bùi Khắc Thao lên xe, Trầm Hiên Lâm giúp cậu cài dây an toàn, cẩn thận thắt đai giùm cậu ấm áp hỏi.

"Hôm nay không phải ăn mừng chuyển nhà sao?", Bùi Khắc Thao mặc dù có chút mệt nhưng thần sắc vẫn tốt, cười nhạt nói.

Trầm Hiên Lâm mỉm cười gật đầu, "Nếu như em thấy mệt, chúng ta ăn ở nhà mới đi, tôi đưa em về, sau đó ra ngoài mua ít đồ ăn về nấu cho em."

"Tôi vẫn khỏe mà, cùng đi đi", Bùi Khắc Thao thoạt nhìn vẫn rất có hăng hái.

Trầm Hiên Lâm nghe xong bật cười, anh nghĩ thật ra ban đầu trả lời vậy nguyên do là để giúp mình nâng cao tài nghệ nấu nướng, kì thực nếu như không phải vì chăm sóc cho cậu ấy và đứa con trong bụng, anh cũng không sợ quanh năm suốt tháng phải ở trong nhà bếp.

Hiện tại Trầm Hiên Lâm cuối cùng có thể cùng Bùi Khắc Thao ở chung bình yên, mặc dù chỉ làm một ít chuyện lặt vặt, như là chuyên chú chọn thực phẩm cho Bùi Khắc Thao trước mặt, Trầm Hiên Lâm đã cảm thấy rất hạnh phúc.

"Khắc, tôi thích như vậy", Trầm Hiên Lâm bỗng nhiên ở sau người xúc động thở dài.

"Ừ? Thích gì?", Bùi Khắc Thao rõ ràng là rất tập trung vào việc lựa chọn mọi thứ, nhất thời không có phản ứng nhiều, quay đầu hỏi.

"Thích cũng em trải qua những ngày bình thường này, mỗi ngày."

Bùi Khắc Thao đem đồ trên tay bỏ vào xe đẩy, lông mày khiêu khích hướng Trầm Hiên Lâm cười cười, thản nhiên nói: "Vậy thì tốt rồi, hảo quý trọng mỗi một ngày như thế này đi nha", nói xong vừa đỡ thắt lưng chậm rãi đi về phía trước.

Trầm Hiên Lâm mỉm cười nhìn bóng lưng của cậu, hài lòng đẩy xe hàng đi theo sau Bùi Khắc Thao.

Giờ khắc này, trong dòng người đi đi lại lại tại siêu thị, thân ảnh hai người tụ lại thành một sắc thái thanh nhã, một hình ảnh ấm áp mà hạnh phúc.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét