Thứ Tư, 5 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 23

Chương 23:


"Ăn một ít cái này, à, còn có cái này, cái này..., cái này cũng không được quên, trước tiên cứ ăn chậm một chút còn có mấy món người ta chưa mang ra..."

Trong nhà hàng, Bùi Khắc Thao nhìn một bàn đầy ắp thức ăn trước mặt, còn Trầm Hiên Lâm vừa lẩm bẩm vừa không ngừng gắp thức ăn cho cậu, đành lộ ra vẻ mặt vừa hạnh phúc vừa không biết làm sao, cậu đâu có ăn nhiều như thế!

"Trầm Hiên Lâm, tuy rằng tôi muốn ăn, nhưng là không ăn hết nhiều như vậy đâu, quá lãng phí."

"Cho em và con gái chúng ta ăn sao có thể gọi là lãng phí được? Ăn nhiều là đúng!" sắc mặt Trầm Hiên Lâm tuyệt đối là có lý chẳng sợ, vừa nói vừa gắp một ít thức ăn đặt trong bát Bùi Khắc Thao.

Bùi Khắc Thao cười nhạt không nói, nếu là ý lòng của Trầm Hiên Lâm, cậu cũng sẽ không từ chối, sợ là có từ chối cũng không có tác dụng gì, một tay đặt trên bụng, một tay cầm đũa gắp thức ăn.

"Khắc, hiếm khi em muốn ăn gì đó, em hãy chọn món gì em thích đi, có dinh dưỡng là được rồi, không cần lo lắng lãng phí", Trầm Hiên Lâm thân mật nói, lại đưa tay múc bát canh nóng cho Bùi Khắc Thao.

Trầm Hiên Lâm bản thân lang bạt như thế nhưng thật sự chưa bao giờ có thói quen lãng phí thức ăn, chỉ vì một tuần ở bệnh viện, Bùi Khắc Thao bởi vì trị liệu nên việc ăn uống không được tốt, hiện tại rốt cuộc cũng nói muốn ăn một chút gì đó, Trầm Hiên Lâm vui mừng còn không kịp, luôn muốn để Bùi Khắc Thao ăn được càng nhiều càng tốt, đảm bảo dinh dưỡng cho cậu và thai nhi.

Đây là bữa cơm đầu tiên sau khi xuất viện, không chỉ khiến Bùi Khắc Thao cảm thấy bữa ăn ngon và ấm cúng, đáy lòng cũng giống như vậy.

Bùi Khắc Thao mồ côi từ khi còn nhỏ, rất ít khi được nhận thứ tình cảm ấm áp này, sau khi Hạ Dật Tuyền qua đời trong một thời gian dài không được người nào quan tâm chăm sóc, bây giờ mang thai có thể được Trầm Hiên Lâm cẩn thận chu đáo chăm sóc như thế, không thể không cảm nhận được một thứ cảm xúc gọi là hạnh phúc từng bước đi ra từ tận đáy lòng.

Từ nhà hàng đi ra, bên ngoài ánh sáng mặt trời chói chang, nhiệt độ cũng vừa phải, mùa xuân năm nay đặc biệt đến sớm, trên đường hầu như không còn tuyết đọng lại. Thời tiết tốt như vậy, tình trạng Bùi Khắc Thao cũng không xấu, Trầm Hiên Lâm quyết định cùng Bùi Khắc Thao đi bộ bên ngoài một chút, để Bùi Khắc Thao hít thở không khí.

Trong lúc đi, dọc đường Trầm Hiên Lâm đều nắm tay Bùi Khắc Thao đang mang thai, thẳng đến một ngã tư đợi băng qua đường thì tay Trầm Hiên Lâm bỗng nhiên từ từ trượt xuống, cầm tay của Bùi Khắc Thao nhưng ánh mắt lại hướng về phía xa xa.

Mặc dù đã nắm tay cùng nhau rất nhiều lần, nhưng ở dòng người đông đúc trên đường phố lớn vẫn là lần đầu tiên. Trong lòng Trầm Hiên Lâm thật ra có chút e ngại, không biết Bùi Khắc Thao sẽ phản ứng ra sao, hay là sẽ hất tay anh ra.

Bùi Khắc Thao cảm giác được tay của mình bị cầm chặt, liền nhìn một chút người bên cạnh đang giả vờ điềm tĩnh, Trầm Hiên Lâm ánh mắt lơ đãng, thuận theo cười nhạt nói: "Sao vậy? Nắm tay một người đàn ông mang thai trên đường phố lớn như tôi khiến anh thiếu tự tin như thế sao?"

"Đây không phải, là sợ em không thích mà", Trầm Hiên Lâm nghe Bùi Khắc Thao đang chế giễu anh, trên mặt lộ vẻ khó xử, vò đầu nói.

"Ai nói với anh là tôi không thích như vậy? Hử?", Bùi Khắc Thao hữu lực cầm tay Trầm Hiên Lâm trở về, trong ánh mắt lộ ra vẻ thoải mái tự nhiên, trầm giọng hỏi.

"Nếu đã biết em thích, tôi cũng sẽ không lại buông tay ra", Trầm Hiên Lâm thoải mái mà thâm tình mỉm cười nói, cầm tay Bùi Khắc Thao siết chặt hơn.

Người đi đường tới lui, rất nhiều người đưa mắt nhìn Trầm Hiên Lâm và Bùi Khắc Thao dắt tay nhau đi, có thể trong lòng Trầm Hiên Lâm vẫn có một chút ngượng ngùng, nhưng còn Bùi Khắc Thao xác thực là một vẻ mặt thản thiên như thường, tựa hồ nghĩ nếu đã quyết định tiếp nhận anh ấy, nắm tay anh cũng là chuyện đương nhiên.

Dù sao vừa mới xuất viện, hai người đại khái đi qua mấy con phố, Bùi Khắc Thao đi đứng bắt đầu cảm thấy có chút đau nhức, Trầm Hiên Lâm thấy cậu đi càng ngày càng chậm, biết Bùi Khắc Thao dần dần bắt đầu thấy mệt mỏi, liền đề nghị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

"Hiên Lâm, bắt đầu từ tuần tới, tôi phải quay lại công ty làm việc", đợi cho Trầm Hiên Lâm cầm tách cà phê và ly trà nóng quay trở lại, hai người ngồi ở quán cà phê ngoài trời, Bùi Khắc Thao đưa tay vuốt quần áo, mở miệng nói.

"Hay là em cứ tĩnh dưỡng một thời gian đi, mấy ngày nay thân thể em tổn hao quá lớn", Trầm Hiên Lâm thêm một ít mật ong và sữa tươi vào trong trà nóng, khuấy khuấy rồi đưa cho cậu.

"Cám ơn", Bùi Khắc Thao nhận lấy, nhẹ nhàng nhâm nhi, tiếp tục nói:" Những ngày qua đã nghỉ ngơi rất lâu rồi, hai tháng sau còn phải tiếp nhận phẫu thuật lớn hơn nữa, cho nên phải xử lý ổn thỏa hết những gì có thể."

Mặc dù bây giờ Trầm Hiên Lâm rất hy vọng có thể để Bùi Khắc Thao nghỉ ngơi thật nhiều, tĩnh dưỡng thân thể tốt, tĩnh tâm an thai, nhưng Trầm Hiên Lâm không thể nghi ngờ nhất là khả năng làm việc của Bùi Khắc Thao, vì đến tận giờ anh đều đánh giá rất cao năng lực Bùi Khắc Thao, cho dù trước đây chỉ là bạn bè bình thường.

"Cũng được, mỗi ngày tự tôi đưa đón em, em không được tự mình lái xe, cũng không thể để mình quá mệt nhọc", Trầm Hiên Lâm biết cũng không ngăn cản được Bùi Khắc Thao, chỉ có thể trả lời như vậy.

Bùi Khắc Thao gật đầu đáp ứng, hiểu rõ Trầm Hiên Lâm cũng là có ý tốt, mà tình hình mình như vậy, thật sự cẩn thận vẫn hơn.

"Khắc, muốn thu thập đồ đạc gì cứ nói cho tôi biết, ngày mai tôi cho người đến sắp xếp", Trầm Hiên Lâm nhấp một ngụm cà phê, suy nghĩ một chút về việc dọn nhà có lẽ nên nhanh chóng bắt tay vào làm chuẩn bị tương đối ổn thỏa.

Sắc mặt Bùi Khắc Thao bỗng nhiên trở nên có chút ảm đạm, dù sao ngôi nhà kia cũng đã từng có nhiều kí ức riêng của mình, có lẽ thường thường thấy cảnh thương tình, nhưng bây giờ thật muốn chuyển ra ngoài, lại vẫn thấy không muốn. Nhưng Bùi Khắc Thao cũng biết mình trong giai đoạn chờ sinh không thích hợp với cuộc sống như thế này nữa, mà nếu như mình muốn hạnh phúc một lần nữa, phải cùng Trầm Hiên Lâm bước đi, bất luận thế nào cũng phải dũng cảm bước ra.

Trầm Hiên Lâm nhìn vẻ mặt của cậu, liền minh bạch cậu vẫn không muốn dọn ra ngoài, liền đem tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối Bùi Khắc Thao, "Khắc, nếu điều này thật khó khăn, tôi không ở cùng em cũng được, chỉ là với tình trạng em bây giờ, tôi phải chăm sóc em và con."

"Không khó khăn, tôi sẽ chuyển". Bùi Khắc Thao cảm động nhìn Trầm Hiên Lâm, đưa ra quyết định cuối cùng.

Bởi vì, cậu không muốn phải cô đơn nữa, cậu muốn có một người bên cạnh bầu bạn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét