Thứ Tư, 5 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 22

Chương 22:

Thời gian nằm viện một tuần cứ trôi qua nhanh chóng như thế, thân thể Bùi Khắc Thao từ từ chuyển biến tốt đẹp, cũng không cảm thấy quá lâu, quan hệ giữa hai người đã có tiến triển lớn. Nhất là trong tình trạng hiện tại, Bùi Khắc Thao thấy Trầm Hiên Lâm mỗi ngày đều có thể tận tâm chăm sóc mình và đứa bé trong bụng, trong lòng tất nhiên không phải không cảm động, cậu quyết định bắt đầu thử tiếp nhận Trầm Hiên Lâm.

"Khắc, nhìn có thích không", ngày đó xuất viện, dưới sự đồng ý của Bùi Khắc Thao, Trầm Hiên Lâm trực tiếp đưa Bùi Khắc Thao đi xem căn nhà mới, đỡ cậu từ từ đi dạo bên trong, để cậu nhìn thấy kết cấu ngôi nhà và khung cảnh xung quanh.

"Không tồi", Bùi Khắc Thao mới vừa nằm viện nên có vẻ gầy đi một chút, mặc một bộ thường phục màu đen bằng nhung mềm mại, tôn lên khuôn mặt đặc biệt anh tuấn của cậu.

"Cuối tuần sẽ mang em qua đây ở, được không? Em ở phòng này", Trầm Hiên Lâm chỉ tay về phòng ngủ chính và phòng tắm phía nam nói với Bùi Khắc Thao, "Tôi ở phòng này", rồi chỉ về phòng ngủ chính bên cạnh phòng khách. "Con gái chúng ta cũng có một phòng, nhưng chưa có sắp xếp, tôi muốn chờ em khỏe hơn, chúng ta cùng đi mua sắm vài thứ cho con gái chúng ta", sau cùng Trầm Hiên Lâm đưa Bùi Khắc Thao đến nhìn một căn phòng ngủ nhỏ hơn.

"Anh thật chu đáo", Bùi Khắc Thao đỡ thắt lưng, đi vào phòng quan sát, gật đầu mỉm cười.

"Có mệt hay không?", ánh mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cho bên trong phòng yên tĩnh dễ chịu, Trầm Hiên Lâm đỡ lấy Bùi Khắc Thao ôn thanh hỏi.

"Hoàn hảo", Bùi Khắc Thao sờ sờ bụng mình, không có cảm giác gì xấu, chỉ có vùng xương chậu vẫn còn đau ở một số chỗ.

"Hàm Đình nói, lần giải phẫu này nằm trên giường cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, có thời gian hãy đi lại nhiều một chút, hoạt động một chút đối với em và con đều tốt."

"Tôi biết."

Trầm Hiên Lâm nhìn Bùi Khắc Thao trước mặt, bỗng nhiên xúc động muốn hôn môi cậu ấy. Hiện tại Bùi Khắc Thao mang thai, cả người tản mát một thứ cảm giác khác biệt trước đây, có thể vì vậy mà chính mình muốn thương cậu ấy, che chở cậu ấy, quý trọng cậu ấy.

"Khắc", dưới ánh sáng nhu hòa của mặt trời ấm áp, con mắt đen láy của Trầm Hiên Lâm nhìn Bùi Khắc Thao, kéo tay cậu, chân thành tha thiết thổ lộ: "Tôi thích em."

Bùi Khắc Thao cười cười nhàn nhạt, không có tỏ thái độ, cũng không rút tay mình ra, mấy ngày nay Trầm Hiên Lâm sẽ luôn luôn nắm tay mình, truyền đến cảm giác yêu thương ấm áp, Bùi Khắc Thao dần dần đã thành thói quen.

"Nhưng tôi sẽ không miễn cưỡng em, tôi sẽ đợi đến ngày nào đó em chính thức chấp nhận tôi", Trầm Hiên Lâm nhẹ nhàng ôm Bùi Khắc Thao vào lòng, đây là lần đầu tiên anh đứng ôm Bùi Khắc Thao mới thấy cậu và anh chiều cao gần như bằng nhau, cảm nhận hơi thở Bùi Khắc Thao trên người, mà bụng của Bùi Khắc Thao ấm áp vừa vặn ở ngăn cách hai người, tròn trịa ấm áp.

"Con gái anh đá tôi...", lúc này Bùi Khắc Thao giơ tay lên nâng bụng, nhẹ giọng nói.

"Thật không? Tôi nghe một chút", Trầm Hiên Lâm kinh ngạc cười nói, quỳ một đầu gối xuống, hai tay đỡ lấy hông của Bùi Khắc Thao, thuận theo phần bụng thật cao của cậu, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trọng, giống như là nghe tin từ một thế giới khác.

Bùi Khắc Thao một tay chống nạnh, một tay khoác lên vai Trầm Hiên Lâm, vẻ mặt vui vẻ, liền tùy ý Trầm Hiên Lâm nghe âm thanh trong bụng mình.

Đây là lần đầu tiên Bùi Khắc Thao cảm nhận được mình đang hưởng thụ thời khắc mang thai sinh mệnh bé nhỏ này, bởi vì cậu cảm thấy mình và đứa con trong bụng đều được bảo bọc dưới tình yêu thương nồng đậm và sự quan tâm chăm sóc này.

"Nghe được rồi..., a...còn đang đá, thật mạnh!" , Trầm Hiên Lâm cảm giác được hình như có một bàn chân bé xíu xuyên qua lớp áo lông của Bùi Khắc Thao trực tiếp đá vào trên mặt anh, hỏi thêm: "Có đau không, Khắc?"

"Quen rồi, xem ra sau này sẽ là một đứa nhóc bướng bỉnh đó", có lẽ vì mang thai, tâm tính Bùi Khắc Thao bây giờ đặc biệt ôn hòa, bất luận là nói hay hành động, đều có cảm giác mềm mỏng bao dung của người đang mang thai.

"Khắc, em nói xem con gái chúng ta đang nghĩ gì?", Trầm Hiên Lâm vẫn đang cố gắng thám thính động tĩnh trong bụng Bùi Khắc Thao, miệng cười đến không thể khép lại.

"Dĩ nhiên là muốn nói tại sao các ba ba còn không chịu đi ăn cơm đi? Làm con đói!", Bùi Khắc Thao nhìn Trầm Hiên Lâm vì đứa con chưa sinh mà dáng vẻ vui mừng, không khỏi cười theo.

"Em đói sao?", Trầm Hiên Lâm lúc này mới phản ứng, có chút kinh ngạc giương mắt hỏi.

"Ừ", Bùi Khắc Thao gật đầu.

"Thật tốt, chúng ta đi nào, đi nào!", lúc này nghe Bùi Khắc Thao nói mình muốn ăn gì đó là tin tuyệt nhất đối với Trầm Hiên Lâm, lập tức đưa Bùi Khắc Thao đi, một khắc cũng không dám chậm trễ, sợ lát lữa cậu lại vì đứa con động mà không muốn ăn uống.

Bùi Khắc Thao cứ như vậy đĩnh bụng, bị Trầm Hiên Lâm nửa kéo nửa dìu đưa ra khỏi cửa nhà.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét