Thứ Tư, 5 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 21

Chương 21:



Đến sáng sớm, Trầm Hiên Lâm cũng không thể chịu đựng nữa, ghé vào cạnh giường Bùi Khắc Thao ngủ thiếp đi, trong tay vẫn còn nắm chặt tay của Bùi Khắc Thao.

"Anh tỉnh rồi", đợi đến khi Trầm Hiên Lâm lần thứ hai tỉnh lại, đã gần đến buổi trưa, ngẩng đầu liền thấy Bùi Khắc Thao ngồi dựa lưng trên giường bệnh, thần sắc đã khá nhiều, chai nước biển cũng đã được thay cái mới, xem ra Bùi Khắc Thao đã tỉnh thật lâu rồi, nhưng tay kia Bùi Khắc Thao vẫn đang bị mình nắm chặt.

"Ừ, tỉnh rồi". Trầm Hiên Lâm dụi dụi mắt, ngồi thẳng lên.

"Anh ngủ rất sâu", Bùi Khắc Thao rút bàn tay bị Trầm Hiên Lâm gối đến tê dại, nhẹ giọng nói.

"Có đỡ hơn không?", Trầm Hiên Lâm lập tức hỏi, anh rất lo lắng liệu Bùi Khắc Thao có đau bụng như trước nữa không.

"Tốt hơn nhiều", Bùi Khắc Thao tuy rằng tốc độ nói chầm chậm nhưng lại trầm ổn hữu lực, nhìn có vẻ thật sự chuyển biến tốt.

"Buổi trưa, tôi làm cho em chút đồ ăn nóng, hiện tại em nhất định phải ăn những thức ăn bổ dưỡng hơn", Trầm Hiên Lâm nhìn đồng hồ đeo tay một cái đã gần một giờ chiều, không dám trì hoãn nữa, vội vàng đứng dậy chuẩn bị bữa cơm nóng cho Bùi Khắc Thao.

"Hiên Lâm...", Bùi Khắc Thao bỗng nhiên gọi anh đang bận rộn chuẩn bị đứng dậy.

Nội tâm Trầm Hiên Lâm chấn động, quay đầu nhìn Bùi Khắc Thao trên giường, bởi vì cậu ấy chưa bao giờ kêu tên anh.

"Đêm qua cám ơn anh."

"Tôi nói rồi khi em cần tôi, tôi sẽ ở bên em, sẽ không lại để em một mình đối mặt với tất cả mọi chuyện", Trầm Hiên Lâm thấy nét mặt Bùi Khắc Thao, biết trong lòng Bùi Khắc Thao bắt đầu dần dần dao động.

Với lại chưa tới hai tuần nữa thời gian Bùi Khắc Thao mang thai đã bước vào tháng thứ tám, đến lúc đó mỗi tuần đều cần làm kiểm tra cặn kẽ, đích xác cần người đi cùng đưa đón, Trầm Hiên Lâm liền mỉm cười nói: "Đề nghị của tôi em không ngại suy nghĩ một chút sao, dù sao chúng ta cũng còn một tuần lễ nữa...ít ra thì...em phải suy nghĩ một chút qua mấy tuần sau nếu như em không thể tự mình mang giày, em cũng cần có người mang vớ mang giày cho em chứ đúng không?"

Bùi Khắc Thao không trả lời, chỉ dựa lưng trên giường, lẳng lặng nhìn Trầm Hiên Lâm trước mặt, từ lúc Hạ Dật Tuyền đi xa chưa có ai nói chuyện thân mật với mình như vậy, còn tỉ mỉ chu đáo chăm sóc mình, Trầm Hiên Lâm là người đầu tiên.

Thứ cảm giác này khiến cậu vừa xa lạ vừa thân thuộc, sự quan tâm của Trầm Hiên Lâm giống như một dòng nước ấm róc rách từ từ chảy vào đáy lòng đã đóng băng trong thời gian dài. Cậu có thể cảm nhận được, một mảnh lòng băng giá kia của mình đang chậm rãi tan chảy.

"Khắc Thao, kì thật những năm qua, trên lĩnh vực tình cảm tôi cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, tôi cũng đã từng nghĩ mình sẽ không thể nào lại mở lòng đón nhận và yêu thương một ai khác, cho đến khi tôi nhận ra em ở trong lòng tôi quan trọng đến nhường nào, nhận ra mình lại quan tâm em nhiều như thế, quan tâm đến những gì thuộc về em, tôi mới biết thì ra mình vẫn có thể yêu một ai đó". Trầm Hiên Lâm ngồi xuống, nói liên tục về những thay đổi trong lòng mình, có lẽ là cảm xúc thật sâu trong lòng.

Dừng một lát, Trầm Hiên Lâm lại tiếp tục nói: "Cảm giác lo lắng cho một ai đó, đối với tôi nó rất xa lạ, nếu có thể trở lại khoảng thời gian thật lâu trước kia, thứ cảm giác này sẽ khiến lòng tôi thật ấm áp, bởi vì tôi biết có ai đó cần tôi, cần tôi yêu thương và chăm sóc, điều này làm cho sự tồn tại của tôi trở nên có ý nghĩa."

"Anh cho rằng tôi và con cần anh?", Bùi Khắc Thao đặt tay trên bụng mình, nhẹ giọng hỏi.

"Đúng, tôi tin em và con cần tôi, mà tôi cũng cần em và con, có em và con cuộc sống của tôi mới có thể trở nên hoàn chỉnh", bày tay Trầm Hiên Lâm cầm lấy tay Bùi Khắc Thao, kiên định nói.

Bùi Khắc Thao đột nhiên mỉm cười, nụ cười kia rất ấm ấp cảm động lòng người, "Trầm Hiên Lâm, lần này bày tỏ uổng công luyện tập thật lâu phải không."

"Trầm Hiên Lâm tôi chưa bao giờ làm gì mà không có sự chuẩn bị", Trầm Hiên Lâm thấy dáng tươi cười của Bùi Khắc Thao, nắm chặt tay của Bùi Khắc Thao, trên mặt cũng không che giấu nụ cười nhẹ, vừa cảm khái nói: "Chỉ có việc đồng ý cho em tinh trùng giúp em mang thai đứa con này, đều đã vượt quá kế hoạch trong cuộc sống của chúng ta. Nhưng bây giờ nhận thấy, tôi phải cảm tạ chuyện này đã xảy ra, nếu như không phải vì đứa con này, chúng ta cả đời cũng chỉ là bạn bè bình thường, không có khả năng biết nhau đến tận giờ."

Từ ngày đó trở đi, trong phòng bệnh của Bùi Khắc Thao bắt đầu tỏa ra một bầu không khí ấm áp xúc cảm động, thường xuyên sẽ có tiếng cười sang sảng của Trầm Hiên Lâm truyền ra, và Bùi Khắc Thao tuy rằng giọng điệu không lớn nhưng rất bình ổn yên tâm. Mỗi ngày, họ sẽ nói rất nhiều thứ, chuyện trên trời dưới đất không có gì là không nói, trong lúc nói chuyện đây đó cũng hiểu thêm và đánh giá về đối phương.

Trầm Hiên Lâm ngoại trừ những việc cần thiết phải đi ra ngoài, còn lại phần lớn thời gian đều ở trong bệnh viện, đem hết toàn lực chăm sóc người mang thai Bùi Khắc Thao. Lúc này đây, phẫu thuật thật sự làm Bùi Khắc Thao mất sức rất nhiều, vì thế Trầm Hiên Lâm sẽ thường xuyên săn sóc mát xa những chỗ đau nhức trên người hoặc giúp cậu xoay người, việc lớn việc nhỏ anh đều làm tất.

Bùi Khắc Thao lúc mệt mỏi, Trầm Hiên Lâm sẽ ở lại trong phòng túc trực bên cạnh cậu, hài lòng nhìn dáng vẻ cậu yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Trầm Hiên Lâm cho rằng việc kiểm chứng bản thân có yêu một ai đó hay không đôi khi rất đơn giản, đó chính là xem chính mình có muốn ở cùng với người đó hay không, từng giây từng phút mọi lúc mọi nơi.

Nhìn Bùi Khắc Thao, anh có cảm giác đó, vì vậy anh biết mình đã yêu Bùi Khắc Thao.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét