Chương 20:
"Tình hình của Bùi tiên sinh không tốt, vẫn có khả năng sinh non", rạng sáng trong phòng bệnh, nhiều nhân viên y tế thường trực đang đứng bận rộn, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng chịu trách nhiệm đo nhịp tim và âm thai cho Bùi Khắc Thao xong, quay sang Trầm Hiên Lâm thận trọng nói.
"Tình hình của Bùi tiên sinh không tốt, vẫn có khả năng sinh non", rạng sáng trong phòng bệnh, nhiều nhân viên y tế thường trực đang đứng bận rộn, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng chịu trách nhiệm đo nhịp tim và âm thai cho Bùi Khắc Thao xong, quay sang Trầm Hiên Lâm thận trọng nói.
"Tuyệt đối không thể được..., tôi có thể chống đỡ...", Bùi Khắc Thao trên giường bệnh sắc mặt thống khổ vừa nghe xong lời này, liền lo lắng ôm bụng ngồi dậy.
"Đừng nóng vội, Khắc Thao", Trầm Hiên Lâm biết đây đối với Bùi Khắc Thao mà nói tuyệt đối là một đả kích không nhỏ, liền ngồi trên giường, đưa tay ôm lấy thân thể cậu đang thở hổn hển, thanh âm ấm áp trấn an nói.
"Bác sĩ Khâu đang trên đường, phỏng chừng rất nhanh thì có thể tới, trước tiên tôi sẽ tiêm một liều an thai vô hại với thai nhi cho cậu để ổn định tình trạng trước mắt đã."
"Được, cứ theo lời cậu đi", Trầm Hiên Lâm ôm Bùi Khắc Thao, quay đầu hướng bác sĩ phụ trách gật đầu tỏ ý để bọn họ mau chóng truyền dịch.
"Tôi không thể mất đứa con này...", thanh âm của Bùi Khắc Thao rất bi thương, cậu biết thân thể mình gần đây thật sự quá kém, sợ rằng mình không thể giữ đứa con này.
"Chúng ta sẽ không mất con", Trầm Hiên Lâm lấy tay vỗ về lưng Bùi Khắc Thao, nhẹ giọng khuyên: "Con gái chúng ta sẽ không sao, thân thể em bây giờ không thể lo lắng quá, biết không?"
Thời khắc này, Bùi Khắc Thao tựa như một đứa trẻ không nơi nương tựa, có chút run rẩy dựa vào lồng ngực vững chãi của Trầm Hiên Lâm, chỉ có cái ôm ấm áp của Trầm Hiên Lâm mới có thể giúp Bùi Khắc Thao và đứa con trong bụng cảm thấy yên tâm.
Trầm Hiên Lâm biết Bùi Khắc Thao sau khi trải qua phẫu thuật sẽ rất yếu, mà tâm trạng của cậu sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thai nhi, bởi vậy bản thân nhất định phải truyền tải niềm tin cho cậu ấy, liền nắm tay Bùi Khắc Thao nói: "Hiện nay y học rất phát triển, con gái chúng ta nghịch ngợm khỏe mạnh dù cho bảy tháng sinh ra, cũng nhất định có thể sống tốt, em căn bản không cần phải lo lắng như thế, như vậy sẽ phản tác dụng."
"Tôi đã kiên trì lâu như thế, sao lại có thể như vậy...", Bùi Khắc Thao ôm bụng, thanh âm suy yếu nhưng có chút kích động đáp lại, cậu hoàn toàn không thể chấp nhận khả năng mình có thể phải sinh non.
"Khắc Thao, hãy nghe tôi nói, em bây giờ nhất định không được kích động, an tâm đi, nếu không tình hình sẽ tồi tệ hơn, nghe không", Trầm Hiên Lâm hữu lực xoa trán Bùi Khắc Thao đang tựa trên vai mình, có thể thấy được Bùi Khắc Thao đang không ngừng thở gấp, không khỏi bắt đầu lo lắng sức chịu đựng của Bùi Khắc Thao có bị đẩy tới cực hạn hay không, liền nói một câu to hơn: "Có nghe không."
Bùi Khắc Thao cuối cùng ở trong ngực anh gật đầu, cậu biết Trầm Hiên Lâm nói đúng, bất luận hiện tại trong người khó chịu bao nhiêu, cậu đều cần chịu đựng, bình tĩnh hơn nữa vì con gái của họ.
"Đây là...con của Bùi Khắc Thao tôi, con không thể xảy ra chuyện được...", Bùi Khắc Thao trong lúc thở dốc, chật vật nhấn mạnh từng chữ.
"Sẽ không sao đâu, hiện giờ trước tiên em phải được truyền dịch đã, Hàm Đình lập tức tới ngay". Trầm Hiên Lâm ôm cậu, không ngừng nỗ lực xoa dịu cảm xúc của Bùi Khắc Thao.
Sau khi Khâu Hàm Đình đến, trải qua gần hơn một giờ điều trị cẩn thận, tình trạng Bùi Khắc Thao từ từ ổn định lại. Sau khi phẫu thuật vào lúc nửa đêm vết thương của bệnh nhân thường sẽ có cơn đau dữ dội, Bùi Khắc Thao cũng không ngoại lệ, huống chi trong bụng đang có thai hơn bảy tháng.
Trầm Hiên Lâm rất vui mừng vì chính mình đã đưa ra quyết định ở lại trước đó, nếu không nửa đêm để Bùi Khắc Thao mang thai ở đây làm sao có thể một mình đối mặt với hết thảy, ngay cả khi nói cũng phải cố hết sức.
Đợi cho Khâu Hàm Đình và các bác sĩ y tá đều rời khỏi, Trầm Hiên Lâm điều chỉnh đèn bên giường tối đi nhiều, vì anh sợ ánh sáng mạnh sẽ làm chói mắt Bùi Khắc Thao, vừa lấy khăn giấy cẩn thận lau mồ hôi trên mặt và cổ của Bùi Khắc Thao.
"Cám ơn anh...", cơn đau bụng của Bùi Khắc Thao sau khi điều trị đã tạm thời dịu đi, thấy Trầm Hiên Lâm chu đáo với mình như vậy rất xúc động, nhẹ giọng nói.
Trầm Hiên Lâm cười cười nhàn nhạt không nói tiếng nào, nhìn thần sắc đau khổ của Bùi Khắc Thao hiện tại đã khiến anh thấy đau lòng tột đỉnh, chính mình thật không biết đối mặt làm sao với thời điểm cậu ấy sắp sanh sau đó đây. Trầm Hiên Lâm cầm lấy bàn tay ươn ướt và vô lực của Bùi Khắc Thao, muốn để cậu cảm thấy yên ổn và ấm áp, tay kia thì nhẹ nhàng đặt ở trên bụng Bùi Khắc Thao, cẩn thận xoa nhẹ.
Trời dần dần sáng, trong căn phòng yên tĩnh, Bùi Khắc Thao lại một lần nữa kiệt sức mà ngủ, nhưng động tác Trầm Hiên Lâm vẫn chưa dừng lại, vẫn nhẹ nhàng xoa nhẹ bụng Bùi Khắc Thao, anh biết làm như vậy có thể khiến cho Bùi Khắc Thao và thai nhi trong bụng cảm giác thoải mái một chút, vì vậy cố gắng duy trì động tác như vậy.
Nằm ở trên giường bệnh trước mắt chính là người anh yêu và đứa con của họ, Trầm Hiên Lâm cảm thấy vì bọn họ làm gì cũng đều đúng, dù có mệt mỏi đi chăng nữa anh cũng sẽ không một lời oán thán.
Có lẽ ý trời là như thế, một đêm này hai người đồng tâm hiệp lực cứu đứa con của mình lại, cùng lúc đã đem trái tim Bùi Khắc Thao tiến gần về phía Trầm Hiên Lâm rất rất nhiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét