Thứ Ba, 4 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 19

Chương 19:

"Có phải em luôn xem đứa con này là của em cùng với cậu ấy, vì vậy mà không muốn tôi gần gũi, chăm sóc em và con?", Trầm Hiên Lâm ngồi trên giường bệnh Bùi Khắc Thao, cuối cùng quyết định lấy dũng khí nói cho Bùi Khắc Thao một số suy nghĩ của mình, liền mở miệng hỏi trước.


Bùi Khắc Thao lặng yên không nói, Trầm Hiên Lâm nhìn dáng vẻ của cậu, biết chắc chắn Bùi Khắc Thao đến bây giờ vẫn không cách nào chấp nhận được thực tế là Hạ Dật Tuyền đã qua đời.

"Kì thật tôi biết tôi chẳng là gì cả, mà em nghĩ gì cũng không quan trọng. Hiện tại việc quan trọng nhất là em có thể để bản thân và tâm tình điều chỉnh tốt, khỏe mạnh sinh hạ con bình an. Mà tôi vẫn sẽ ở cạnh em, chăm sóc em, lúc em cần sự giúp đỡ, lúc em cảm thấy yếu đuối, khi em cần một điểm tựa, tôi sẽ ở bên em, em...có thể chấp nhận không?", ánh mắt Trầm Hiên Lâm thâm tình nhìn thẳng vào Bùi Khắc Thao, chờ mong có thể nhận được câu trả lời từ cậu.

"Anh không hiểu tôi", tuy rằng Bùi Khắc Thao thoạt nhìn tựa hồ rất cảm động, nhưng im lặng một lúc sau vẫn nói như vậy.

"Tôi biết, nhưng mọi chuyện phải có bắt đầu thì mới biết được chứ. Em xem, nếu như chúng ta có thể cùng nhau bước về phía trước, em có thể có được nhiều cái nhìn khác nhau về cuộc sống, nếu chúng ta đi cùng nhau nhiều hơn nữa, em có thể thấy được con đường riêng của hai ta", Trầm Hiên Lâm rất xúc động nói với Bùi Khắc Thao, anh thật sự hi vọng có thể mở cánh cửa lòng của Bùi Khắc Thao để cho ánh mặt trời ấm áp ôn nhu chiếu vào, để Bùi Khắc Thao không còn phải co ro lạnh lẽo mà cô đơn ở nơi hẻo lánh, phải một mình trải qua bi thương và sầu khổ.

"Không phải là tôi không muốn, thế nhưng tôi đã không còn khả năng yêu một ai đó nữa rồi", Bùi Khắc Thao nở nụ cười buồn, nói với anh, những năm qua cậu sớm thành thói quen sống một mình, căn bản không cách nào tưởng tượng cuộc sống lại chấp nhận một người khác, mà trái tim đã tan vỡ và mất đi trong khoảng thời gian nhiệt huyết đó, với cậu hiện tại mà nói cũng là một sự thật xa xôi không thể chạm đến.

"Khắc Thao, bây giờ em không cần đưa ra quyết định, tôi nghĩ trước tiên chúng ta có thể thử xem, trong mắt tôi, tình yêu là một thứ không thể cưỡng cầu, càng không phải là chiếm giữ, tôi cũng sẽ tôn trọng và cảm thông với tất cả những gì thuộc về quá khứ của em. Tôi không yêu cầu em bây giờ liền chấp nhận tôi, tôi chỉ mong em có thể cho tôi một cơ hội, để tôi có thể chăm sóc em và con mà thôi", Trầm Hiên Lâm liền nhớ tới tâm trạng mình đêm đó ở bên ngoài phòng phẫu thuật, nói thêm: "Khắc Thao, em có biết rằng, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho em có bất kì sơ suất nào, nếu không đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho chính mình."

Bùi Khắc Thao nghe những lời này, có chút không biết trả lời như thế nào.

Có lẽ vì những ngày qua đã thật sự bị Trầm Hiên Lâm làm cảm động, có lẽ vì lúc này thân thể thật sự suy yếu, tinh thần cũng không kiên cường như vậy, cần một người ở bên và giúp đỡ, mà trước mắt mình người này đúng lúc lại là người cha khác của đứa con trong bụng. Bùi Khắc Thao chợt nhận ra mình đã không còn giống như chính mình hai tháng trước đây, có thể dứt khoát và quyết đoán cự tuyệt người trước mặt này. 

"Tôi mệt mỏi, muốn ngủ một lát...", Bùi Khắc Thao khí tức yếu ớt nói, sau khi phẫu thuật, thai nhi trong bụng còn chưa ngừng động khiến cậu cảm thấy rất mệt mỏi, cũng không có tinh lực suy nghĩ chuyện tình cảm gì nữa, nhìn Trầm Hiên Lâm, nói thêm: "Anh nên về đi, không cần ở lại đây."

Trầm Hiên Lâm nhấc cái túi ở trong hộc tủ cạnh giường, cố ý để Bùi Khắc Thao thấy, thẳng thắn nói: "Quần áo cần thay tôi đều mang đến rồi, em ở đây một tuần, tôi cũng ở cùng em một tuần, đến khi nào em bình phục lại mới thôi", giống như đã quyết định từ lâu.

Bùi Khắc Thao bất lực khóe môi giật giật, cậu bây giờ không có sức mà tranh luận với Trầm Hiên Lâm, liền đem hai tay nhẹ nhàng khoát lên bụng, đầu quay sang bên kia.

"Em an tâm ngủ đi, tôi sẽ luôn ở đây với em", Trầm Hiên Lâm biết bây giờ Bùi Khắc Thao đang có mang vừa phẫu thuật xong sẽ rất yếu ớt, cũng không đành lòng nói tiếp nữa, thầm nghĩ nên để cậu ấy nghỉ ngơi.

Bùi Khắc Thao mơ màng trầm trầm ngủ đến tận nửa đêm, Trầm Hiên Lâm ngồi ở bên cạnh Bùi Khắc Thao, sợ cậu sẽ có phản ứng không tốt. Khâu Hàm Đình mặc dù nói trước mắt tình huống đã ổn định lại nhưng với tình trạng thân thể Bùi Khắc Thao mà nói, cũng không cách nào cam đoan bụng sẽ không xuất huyết lần thứ hai, hơn nữa nếu xuất huyết nhất định phải phát hiện kịp thời, vì vậy thời gian một tuần ở lại bệnh viện kiểm tra này cực kì quan trọng.

Thoắt cái đã đến hai giờ sáng, Trầm Hiên Lâm cũng có chút buồn ngủ mơ màng, dù sao đêm qua anh căn bản không có nghỉ ngơi, vì vậy mà cơ thể có hơi buồn ngủ. May mắn thay, cả đêm tình trạng của Bùi Khắc Thao đều ổn định, Trầm Hiên Lâm liền đi tới ghế sô pha, ngồi xuống chuẩn bị chợp mắt.

Nhưng lúc đang nửa mê nửa tỉnh, chợt nghe thấy Bùi Khắc Thao có chút khó thở, nhân lúc ánh sáng hơi yếu trong phòng bệnh lúc nửa đêm, Trầm Hiên Lâm thấy Bùi Khắc Thao nhấc tay lên, vuốt vuốt bụng mình dưới tấm chăn.

"Xảy ra chuyện gì, Khắc Thao?", Trầm Hiên Lâm liền vội vàng đứng lên đi tới, cầm tay Bùi Khắc Thao bất ổn trên giường bệnh.

"Đau...", Bùi Khắc Thao nằm trên giường thở nói, bụng theo tấm chăn phập phồng hít vào thở ra, thanh âm cực thấp.

Trầm Hiên Lâm nhìn về phía màn hình hiển thị số liệu, huyết áp Bùi Khắc Thao không ổn định, nhịp tim cũng hơi nhanh, Trầm Hiên Lâm quyết định cầm lấy điều khiển từ xa gọi bác sĩ trực đêm tới ngay lập tức.

Đến khi để điều khiển từ xa xuống, lúc này Trầm Hiên Lâm lại phát giác Bùi Khắc Thao đau đớn bất lực đang nhìn mình, hình dạng Bùi Khắc Thao khiến cho Trầm Hiên Lâm vạn phần yêu thương, ánh mắt kia hàm chứa tâm tình phức tạp, nhưng lại khiến Trầm Hiên Lâm cảm nhận sâu sắc nhất chính là...sự ỷ lại.

Trầm Hiên Lâm cuối cùng không chút do dự cầm tay Bùi Khắc Thao thật chặt, tràn đầy yêu thương trấn định nói: "Khắc Thao, sẽ không có chuyện gì đâu, có tôi ở đây."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét