Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 18

Chương 18:

"Anh muốn biết sao?", Bùi Khắc Thao nghiêng đầu, vuốt vuốt cái hông đau nhức, có chút hư nhược hỏi.



"Muốn", Trầm Hiên Lâm vừa tiếp tục lấy tay xoa bụng Bùi Khắc Thao nhẹ nhàng, vừa gật đầu.

"Là một bé gái", Bùi Khắc Thao nhìn anh, giọng nói còn rất yếu, dù sao mang thai bảy tháng mà còn phải làm phẫu thuật cầm máu đã làm cậu mất sức rất nhiều.

"Thật không? Thật tốt, tôi thích con gái nhất", trên mặt Trầm Hiên Lâm đã không còn giấu được vẻ mặt hưng phấn vì vui sướng, cảm nhận bàn tay mình đang vuốt ve bụng tròn ngay lập tức trở nên nghiêm túc và thiêng liêng, vì nơi này đang có một sinh mệnh bé nhỏ thuộc về anh và Bùi Khắc Thao.

Và bây giờ cuối cùng anh đã biết được, đó là một bé gái!

Đứa bé dường như đã nghe một cái gì đó, đột nhiên vươn chân nhỏ, nặng nề đá trên bụng của Bùi Khắc Thao, dường như muốn tham gia vào cuộc đối thoại của hai người cha, chứng tỏ sự tồn tại của mình.

Bùi Khắc Thao mặc dù có chút đau đớn, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, chính mình đã mang thai hơn bảy tháng, biết ngày hôm qua có thể giữ được thai nhi là điều vô cùng may mắn, bây giờ chỉ hi vọng mình có thể bình an sinh hạ đứa con, ngoài ra cậu không còn cầu mong gì nữa.

"Tôi có thể lắng nghe con gái một chút không?", Trầm Hiên Lâm giúp Bùi Khắc Thao vỗ về thai nhi có chút nghịch ngợm, hỏi.

"Ừ..., nhẹ thôi", Bùi Khắc Thao khẽ gật đầu.

Trầm Hiên Lâm liền dựa đầu tới, dùng hai tay nhẹ nhàng đặt trên cái bụng cao ngất của Bùi Khắc Thao, đưa tai kề sát bên trên lớp chăn.

Một lát sau, nét mặt Trầm Hiên Lâm lộ ra vẻ cực kì ấm áp, mỉm cười, ôn nhu nói: "Khắc Thao, tôi yêu con."

"Thật không?", Bùi Khắc Thao nằm ở trên giường bệnh trong ngực có chút xúc động, đứa con này ban đầu do cậu cố ý muốn có, chẳng bao giờ nghĩ tới việc Trầm Hiên Lâm sẽ sinh lòng yêu thương với đứa bé này, cũng chưa từng nghĩ tới Trầm Hiên Lâm sẽ quan tâm và săn sóc mình như vậy.

Bùi Khắc Thao biết mình trước đây nghĩ chuyện mang thai sinh con đúng là quá đơn giản, cho dù đã lường trước có thể sẽ gặp đủ thứ vấn đề, nhưng khi những chuyện này xảy đến, bản thân mang bầu bất ngờ có phần trở tay không kịp, cũng giống như chuyện xuất huyết bụng lần này, cậu không tài nào lường trước được tình trạng suy yếu mẫn cảm như bây giờ.

Nếu như không phải là Trầm Hiên Lâm quyết định thật nhanh, thực sự không thể nào đoán trước được hậu quả sẽ xảy ra.

Kì thực từ lần trước Trầm Hiên Lâm đêm khuya đến đây, khăng khăng đưa mình vào bệnh viện kiểm tra truyền dịch, Bùi Khắc Thao đối với người trước mắt dần dần đã nảy sinh một thứ cảm tình khác, thế nhưng chuyện đã xảy ra trong quá khứ khiến Bùi Khắc Thao quá mức khắc cốt minh tâm, cậu thực sự khó có thể một lần nữa mở rộng lòng mình tiếp nhận bất kì người nào, yêu thương bất kì người nào.

Đến nỗi gần năm năm qua, Bùi Khắc Thao nghĩ mình đã dần dần đánh mất khả năng yêu thương một ai đó, nhưng đối với Hạ Dật Tuyền đã mất lại hợp lại trong lòng cảm giác tội lỗi, càng khiến Bùi Khắc Thao nghi ngờ chính mình đến rốt cuộc vẫn không biết chính xác yêu là gì.

Cậu đã từng cho rằng tương lai còn dài, dù sao đi nữa cậu ấy cũng sẽ cùng mình cầm tay nhau trải qua thời gian, nhưng rốt cuộc mới phát giác vận mệnh dành cho họ, bất quá chỉ ngắn ngủi vài chục năm mà thôi.

Từ đó về sau, cũng chỉ có thể gặp nhau trong nỗi nhớ.

"Còn đau không?", thanh âm của Trầm Hiên Lâm cắt đứt suy nghĩ của Bùi Khắc Thao, anh vẫn không ngừng chăm chú xoa nhẹ vỗ về đứa bé trong bụng Bùi Khắc Thao.

"Khá hơn chút", Bùi Khắc Thao cảm thấy thoải mái hơn, liền nhàn nhạt trả lời.

"Có muốn uống chút nước không?", Trầm Hiên Lâm đắp kín chăn cho Bùi Khắc Thao, kéo cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh giường của Bùi Khắc Thao, ân cần hỏi.

Bùi Khắc Thao nhấp nhấp đôi môi hơi khô, cậu rất muốn uống nước, nhưng cậu cũng thật không muốn ăn uống nhiều, bởi vì...như thế sẽ gây phiền phức cho Trầm Hiên Lâm, nhất là bây giờ cậu không thể tự mình đi vệ sinh, điều này khiến cậu thực xấu hổ.

Trầm Hiên Lâm thấy cậu không trả lời, cũng đoán được lo lắng của Bùi Khắc Thao, liền đứng dậy rót một chén nước ấm cho Bùi Khắc Thao, lại cố ý mang các túi đựng thức ăn cầm tới vào buổi sáng qua.

"Em bây giờ không cần lo lắng gì hết, quan trọng nhất là điều dưỡng thân thể, hết thảy mọi thứ đều có tôi chăm sóc cho em", 

Trầm Hiên Lâm đem ống hút cắm vào ly nước rồi mang qua cho Bùi Khắc Thao.

Bùi Khắc Thao vẫn còn có chút chần chờ, cảm thấy mình vẫn có thể chịu đựng được.

"Con gái của chúng ta cần uống nước, em khổ sở mang thai con, tôi làm gì cũng đều là vì em", Trầm Hiên Lâm thấy thế cầm tay Bùi Khắc Thao qua, đem ly nước đặt vào trong tay cậu.

Cuối cùng, trên khuôn mặt anh tuấn của Bùi Khắc Thao ý tứ hàm xúc có chút cảm động, đưa ly nước lên miệng hút, trải qua phẫu thuật cậu quả thật khát, thực sự rất khát.

"Bùi Khắc Thao, lần này chờ em xuất viện, tôi sẽ chăm sóc em", Trầm Hiên Lâm nhìn Bùi Khắc Thao đang uống nước, ánh mắt phi thường cố chấp và kiên định nói ra ý nghĩ của chính mình, "...ít nhất là...ở trong khoảng thời gian trước khi sinh này, tôi mong muốn mình có thể chăm sóc cho em và con, như tình trạng thân thể em bây giờ, tôi lo lắng nếu lại để em sống một mình.

"Không cần, một mình tôi có thể", Bùi Khắc Thao thở gấp nói, vẫn kiên trì với nguyên tắc của mình, cậu vẫn không muốn để người khác bước chân vào cuộc sống của mình.

"Mỗi người luôn muốn đi ra khỏi hồi ức, rất nhiều thứ đã không thể quay trở về thì không nên lại đắm chìm trong đó", Trầm Hiên Lâm thở dài nói, vuốt ống tay áo kia của Bùi Khắc Thao, nói thêm: "Tôi nghĩ em hẳn là nên cho người khác một cơ hội đi vào cuộc sống của em, đồng thời cũng cho mình một cơ hội để mở cửa lòng, chúng ta bây giờ đã có một đứa con gái, chẳng lẽ em thật sự quyết định cứ mang theo hồi ức sâu nặng như vậy để nuôi nấng con sao?"

"Anh đã biết rồi?" Bùi Khắc Thao ánh mắt nao nao, giọng nói có chút bi thương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét