Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 17

Chương 17:

Bạn có hiểu cảm giác hai đứa nhỏ hồn nhiên sống nương tựa vào nhau như thế nào không?


Bạn có hiểu được cảm giác một ngày sáng sớm nào đó, khi bạn tỉnh dậy, phát hiện người nằm bên cạnh mình thân thuộc từng nét mặt đã đi thật xa , cuộc đời này sẽ không tái hiện lại những cảm xúc đó không?

Bạn có hiểu được cảm giác mỗi ngày một mình ở cùng một nơi cùng tình cảnh, trong tâm trí lúc nào cũng luôn nhớ về hạnh phúc ngày hôm qua, nhưng lại không thể thấy không thể chạm không thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể người đó không?

Bạn có hiểu được cảm giác trong lòng đối với người mình yêu sâu đậm tràn đầy hổ thẹn và tự trách nhưng rốt cuộc vẫn không thể lấy lại được như thế nào không?

Bạn có hiểu được cảm giác hai người yêu nhau mà phải chia lìa vĩnh viễn thì phải sống giống như cái xác không hồn, nhưng vẫn phải hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ của mình không?

Nếu như mỗi người đều có thể hiểu được những cảm giác này, anh liền có thể hiểu được nội tâm của Bùi Khắc Thao, chí ít thì anh sẽ có cơ hội đi vào trái tim của Bùi Khắc Thao.

Tới thời điểm này, có lẽ Bùi Khắc Thao rất may mắn, vì vậy anh sẽ chuẩn bị tháo gỡ những tâm sự của cậu ấy, mặc dù anh vẫn chưa minh bạch hết tất cả, nhưng anh sẽ cố gắng thử xem, cố gắng tháo gỡ, cố gắng để hiểu cậu ấy, cố gắng cảm hóa cậu ấy, cố gắng để yêu thương cậu ấy.

Ở bên ngoài phòng chờ phẫu thuật đêm đó, Trầm Hiên Lâm cuối cùng có thể xác định tình cảm mãnh liệt của mình dành cho Bùi Khắc Thao nhiều đến thế nào.

Có lẽ Bùi Khắc Thao cần yêu thương, có lẽ Bùi Khắc Thao cần chính là thời gian.

Nhưng Trầm Hiên Lâm biết, mình cũng có thể cho cậu ấy.

Dù vết thương lòng của cậu nhiều đến mức khó có thể lành lại , Trầm Hiên Lâm vẫn muốn thử, ở bên cậu, đem tất cả yêu thương của chính mình chậm rãi rót vào lòng Bùi Khắc Thao, chữa lành từng vết, từng vết.

Bởi vì Trầm Hiên Lâm muốn Bùi Khắc Thao cảm thấy hạnh phúc, đồng thời cùng khiến mình có thể vì Bùi Khắc Thao mà cảm thấy hạnh phúc.

Những thứ này sẽ là của hai người, hai trái tim hạnh phúc, chưa kể họ bây giờ còn có một đứa con sắp chào đời, anh không có lý do gì để không nỗ lực vì hạnh phúc chung của bọn họ.

Tình trạng Bùi Khắc Thao sau khi phẫu thuật vẫn không được tốt, so với thời gian lần trước nhập viện truyền dịch đã khác xa một trời một vực.

Vì phải liên tục truyền dịch, Bùi Khắc Thao phải đem hai chân cố định trên giường bệnh, mà mang thai đã hơn bảy tháng cậu gần như không thể chịu đựng việc phải nằm như vậy trong một thời gian dài, tuy rằng có thể đem giường bệnh điều chỉnh nâng lên một ít, nhưng việc không thể cử động đối với Bùi Khắc Thao mà nói thật sự rất khó khăn, không bao lâu mà xương sống thắt lưng đã bắt đầu nhức, cả người cũng bắt đầu dần dần đổ mồ hôi.

Dường như Bùi Khắc Thao không muốn biểu đạt bản thân thấy không được khỏe với Trầm Hiên Lâm nên nằm trên giường bệnh rất ít nói.

Thế nhưng Trầm Hiên Lâm dù sao cũng là một người săn sóc cực kì cẩn thận, từ nét mặt của Bùi Khắc Thao cũng có thể thấy được đại khái. Từ sáng sớm, sau khi Bùi Khắc Thao bị đẩy trở về, Trầm Hiên Lâm vẫn ở phòng bệnh cùng cậu, nửa bước cũng không ly khai, hết sức chăm sóc chu đáo cẩn thận cho Bùi Khắc Thao sau khi làm phẫu thuật.

"Có muốn ăn chút gì không?", buổi chiều Trầm Hiên Lâm hỏi, anh biết Bùi Khắc Thao từ hôm qua đến bây giờ cũng không có ăn uống tốt.

Bùi Khắc Thao mệt mỏi lắc đầu, hiện giờ trong bụng đứa bé còn chậm chạp đạp hùa theo, khiến cậu mới vừa phẫu thuật xong bụng cũng thoáng mơ hồ bị làm đau, mà hạ thân gắn hệ thống ống dây truyền dịch, càng cử động sẽ càng đau.

Trầm Hiên Lâm nhìn hình dạng Bùi Khắc Thao, cũng biết mình thật sự không thể giúp gì cho cậu ấy.

"Tôi giúp em xoa bóp nhé, có lẽ sẽ đỡ hơn?", Trầm Hiên Lâm đề nghị.

"Không cần, không có chuyện gì...", Bùi Khắc Thao thở nhẹ một cái, đạm thanh nói, ống thở ô xi đã lấy ra từ buổi trưa, vì vậy bây giờ cậu có thể nói chuyện như bình thường một chút.

"Bùi Khắc Thao, đây là con của hai ta, em cứ coi như tôi đang vì sức khỏe của đứa con mà làm đi được không? Không nên khách sáo với tôi như thế..., Khắc Thao, Khắc Thao rõ là quá khách sáo", Trầm Hiên Lâm nói nói cười, anh thật sự muốn làm giảm đi bầu không khí u ám lạnh lẽo này giữa hai người, liền mỉm cười nói: "Bùi Khắc Thao, em thật đúng là tên cũng như người."

(Khắc: kiềm chế, Thao: giấu kín hi vọng là mình hiểu đúng nghĩa).

Bùi Khắc Thao tựa người trên giường nghe xong, khuôn mặt nghiêng nghiêng, trên mặt cũng nở nụ cười thản nhiên, trước đây cậu sao lại không phát hiện bản thân như vậy chứ?

"Em biết không? Tôi thích nhìn dáng vẻ em lúc cười."

"Đáng tiếc không có cái gì có thể khiến tôi bật cười...", Bùi Khắc Thao giơ tay lên khẽ vuốt bụng dưới đệm chăn, vừa nhíu nhíu mày.

"Vừa đau nữa có đúng hay không?", Trầm Hiên Lâm thấy thế nhẹ giọng dò hỏi.

Bùi Khắc Thao không trả lời, chỉ cố sức xoa dịu thai nhi đang bất an xao động một chút trong bụng.

"Tôi xoa xoa cho em nhé, có thể giảm bớt đau đớn cho em", Trầm Hiên Lâm nói rồi đưa bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bụng, nhẹ nhàng chầm chậm vuốt ve bụng Bùi Khắc Thao.

Bùi Khắc Thao thời điểm này xác thật khó chịu, mà tay mình đang truyền dịch không làm gì được, đành cho phép Trầm Hiên Lâm an ủi thai nhi cho mình.

Có thể đứa bé trong cơ thể Bùi Khắc Thao biết đây là người cha khác của nó vỗ về, một lát sau, cư nhiên dần dần bình tĩnh lại.

"Tôi nghĩ, đứa con này biết anh", Bùi Khắc Thao chậm rãi giương môi cười cười, nhẹ giọng nói.

"Con của Trầm Hiên Lâm tôi, hiển nhiên là thông minh rồi", Trầm Hiên Lâm tức thì trong ngực tự nhiên dâng lên cảm giác tự hào, nhưng cũng vì vậy mà cảm thấy có chút kì lạ, bởi vì những năm gần đây dù có thành công lớn trong kinh doanh bao nhiêu, anh cũng không thấy rung động như lúc tiếp xúc với đứa con trong bụng Bùi Khắc Thao, mang cho anh một cảm giác thành công không thể nào diễn tả được.

"Đúng rồi, con của chúng ta là bé trai hay bé gái vậy?", Trầm Hiên Lâm đột nhiên hỏi, mới nhớ ra qua thời gian lâu như vậy rồi mà mình lại có thể quên mất giới tính của đứa con.

Chương này mình chém rất nhiều, đọc thì hiểu nhưng để diễn tả lại thì....thật sự khó quá

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét