Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 16

Chương 16:

Đêm hôm đó, Trầm Hiên Lâm cuối cùng nghe từ Khâu Hàm Đình thuật lại, biết được câu chuyện mà Bùi Khắc Thao luôn giấu kín, đó là một câu chuyện khiến anh cảm thấy xúc động và đau lòng.


"Khắc Thao và Dật Tuyền từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên cùng nhau, cảm tình của hai người từ nhỏ cũng rất tốt, sau khi lớn lên trở thành một đôi tình nhân. Khắc Thao giỏi số học, Dật Tuyền chuyên về thiết kế. Sau đó, Khắc Thao chọn làm việc trong lĩnh vực tài chính, Dật Tuyền trở thành một nhà thiết kế đặc biệt xuất sắc. Mà tôi, quen biết bọn họ ở cao trung, mắt thấy bọn họ cùng nhau đi trên đường, hiểu ra họ yêu nhau, bọn họ cũng là cặp đôi được hâm mộ nhất trong đám bạn của chúng tôi ở cao trung", Khâu Hàm Đình bình tĩnh tự thuật, nhưng ánh mắt dần dần bắt đầu trở nên ảm đạm.

"Dật Tuyền vẫn mong có một đứa con của cậu ấy cùng với Khắc Thao, nhưng Khắc Thao vì mải mê làm việc mà không có thời gian chú ý đến kế hoạch có đứa bé này. Cho đến khi cách đây bốn năm, bọn họ thụ thai trong ống nghiệm thành công, sau khi biết được hai người đều rất xúc động và hạnh phúc, nhưng ngay cái ngày đến bệnh viện cấy phôi thai đó, trên đường đi xảy ra tai nạn xe..., xương chậu Khắc Thao bị gãy nghiêm trọng nhưng rất may là còn sống, thế nhưng Dật Tuyền...", giọng nói Khâu Hàm Đình bắt đầu có chút nghẹn ngào.

"Ừ, sau đó thì sao", Trầm Hiên Lâm quả thật không ngờ đằng sau quyết định sinh con của Bùi Khắc Thao lại ẩn chứa một câu chuyện như thế này, vô cùng xúc động tiếp tục hỏi.

"Sau đó, tính tình Khắc Thao thay đổi rất nhiều, có thể cậu ấy tự trách mình, vì bản thân quá bận rộn với công việc mà trì hoãn kế hoạch có đứa bé, để rồi không thể có đứa con chung với Dật Tuyền. Những năm qua, cậu ấy rất chán nản, mãi đến ngày giỗ năm ngoái của Dật Tuyền, cậu ấy nói Dật Tuyền đã đi được năm năm rồi, cậu ấy muốn có một đứa con, đợi đến ngày giỗ Dật Tuyền năm sau, sẽ mang đứa bé theo nhìn cậu ta. Cậu ấy nói đó là nguyện vọng của Dật Tuyền nên muốn chính mình hoàn thành nó cho cậu ta. Rồi sau đó, Khắc Thao cùng anh đến đây làm phẫu thuật thụ thai.

"Mà đêm hôm đó tôi gọi điện thoại cho anh là vì đó là ngày sinh kị (ngày sinh của người chết) của Dật Tuyền. Trước đây, bạn bè chúng tôi sẽ cùng nhau tụ tập lại làm tiệc chúng mừng sinh nhật cho Dật Tuyền, nhưng bây giờ cảnh còn người mất, có thể tưởng tượng được nỗi bi thương của Khắc Thao, vì vậy đêm đó tôi rất lo lắng."

"Tôi và cậu ta rất giống nhau sao?", Trầm Hiên Lâm có chút khổ sở hỏi.

Khâu Hàm Đình lắc đầu, khẳng định: " Anh và Dật Tuyền là hai người hoàn toàn khác nhau."

Trầm Hiên Lâm nhất thời nghẹn lời, thực sự không biết phải nói gì nữa, đúng là giống như những gì Bùi Khắc Thao đã từng nói, cậu ấy chỉ muốn một đứa con mà thôi, toàn bộ thế giới bên ngoài đã bị cậu ấy đóng kín chặt chẽ trong thời gian qua, mà chính mình thậm chí ngay cả một thế thân cũng không được thừa nhận.

Anh bắt đầu chợt lý giải được tất cả hành động của Bùi Khắc Thao trước đây, tại sao ngàn lần cự tuyệt sự chăm sóc của mình, tại sao thoạt nhìn Bùi Khắc Thao lúc nào cũng cô đơn cô độc, tại sao đêm hôm đó lại ôm khung hình trong tay một mình rơi lệ.

Đó là cảm giác đau đớn vì yêu, Trầm Hiên Lâm không phải là chưa từng có, nhưng anh hiểu những gì mình trải qua chắc chắn không thể khắc cốt minh tâm như Bùi Khắc Thao.

Anh với Bùi Khắc Thao giống nhau, cũng vì sự chia ly giữa hai người mà đau đớn và hối tiếc, nhưng trái tim của Bùi Khắc Thao đã bị cắt thành từng mảnh nhỏ, khó có thể cảm nhận như nhau.

"Bất kể là chuyện gì đi nữa, tình hình hiện giờ của Khắc Thao không thể vượt qua nhiều trắc trở hơn được nữa, nếu như anh thực sự quan tâm đến cậu ấy, quan tâm đến đứa bé sắp chào đời, tôi nghĩ anh hẳn đã biết phải làm gì."

"Ừ", Trầm Hiên Lâm gật đầu, mím môi cười cười nhàn nhạt, "Cám ơn cậu, Hàm Đình, cám ơn cậu đã nói cho tôi biết nhiều như thế."

Từ trước đến nay Trầm Hiên Lâm vốn là một người rất ít khi bị mất ngủ, bất kể công việc bận rộn thế nào, áp lực đè nặng thế nào.

Nhưng, đêm hôm đó, anh mất ngủ.

Sáng hôm sau, từ rất sớm, Trầm Hiên Lâm đã cầm trên tay hai túi thật to đi đến bệnh viện, hỏi phòng bệnh Bùi Khắc Thao, mới biết được Bùi Khắc Thao vẫn chưa được phòng giám hộ chuyển ra ngoài.

Trầm Hiên Lâm liền ngồi xuống sô pha ở phòng bệnh, lẳng lặng chờ Bùi Khắc Thao bị đẩy tới.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, cửa vang lên âm thanh, nhìn thấy một người bụng to đang được đắp chăn, Bùi Khắc Thao đang nằm truyền dịch và thở ô xi trên giường bệnh bị đẩy vào, Trầm Hiên Lâm vội vàng đứng dậy đi tới.

Mặc dù chỉ không gặp nhau một ngày nhưng đối với Trầm Hiên Lâm là một quãng thời gian rất dài, lần thứ hai có thể nhìn thấy khuôn mặt bình yên của Bùi Khắc Thao, gánh nặng treo trong lòng cuối cùng cũng có thể thả xuống.

"Cậu thấy thế nào?", Trầm Hiên Lâm cúi người, nhẹ giọng hỏi Bùi Khắc Thao đang mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng trước mặt.

Bùi Khắc Thao khẽ gật đầu một cái nhưng không có trả lời, sắc mặt so với hôm qua đã tốt hơn rất nhiều.

Lúc này, vài y tá bệnh viện chuẩn bị đưa Bùi Khắc Thao đến giường bệnh, Trầm Hiên Lâm thấy thế giơ tay lên ý bảo bọn họ không cần làm.

"Để tôi", Trầm Hiên Lâm ôn thanh nói.

Thận trọng bế Bùi Khắc Thao vừa phẫu thuật xong lên, cẩn thận đặt trên giường, chỉ lo cậu mang thai lại cảm thấy đau đớn .

Đợi mấy y tá đem các dây truyền dịch cùng với ống thở khí chỉnh lý ổn thoả, khép cửa phòng lại, trong phòng lớn giờ chỉ còn lại hai người họ.

"Tôi không sao, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, anh cứ trở về công ty đi", nằm nghỉ một lúc, Bùi Khắc Thao rút ống thở trong mũi ra nhìn Trầm Hiên Lâm, thanh âm có chút khàn khàn.

Trầm Hiên Lâm ngồi ở trước giường bệnh, vẻ mặt xúc động nhìn chăm chú vào Bùi Khắc Thao, cự tuyệt nói: "Em và con đều ở trong đây, trái tim của tôi cũng ở tại đây."

"Nếu trái tim đã ở đây rồi, thân thể tôi cũng sẽ không đi", Trầm Hiên Lâm nhẹ nhàng khẽ vuốt ống tay áo Bùi Khắc Thao, trên trán hiện ra tiếu ý ôn hòa, trong lời nói cũng tràn đầy thâm tình kiên định.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét