Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 15

Chương 15:

Chạng vạng tối, Trầm Hiên Lâm ngồi trên ghế dài ở bên ngoài phòng phẫu thuật, cứ cách vài phút lại ngẩng đầu nhìn đèn chỉ thị trước cửa phòng phẫu thuật một chút, mười ngón tay đan vào nhau khoác lên trước hai đầu gối, sắc mặt ngưng trọng và vô cùng lo lắng.


Bùi Khắc Thao đã bị đẩy vào gần ba tiếng đồng hồ rồi, chỉ ba giờ thôi nhưng với anh mà nói giống như trải qua ba thế kỉ dài đằng đẳng.

Trong lòng mỗi người có thể không thừa nhận những gì mình có, trong lòng Trầm Hiên Lâm đã lâu rồi không cảm thấy mình yếu đuối như thế này, cho đến giờ anh vẫn tự cho mình đủ mạnh mẽ, có khả năng chống đỡ bất kì nỗi đau và biến cố nào.

Nhưng ngày hôm nay, khi Bùi Khắc Thao và đứa con của họ đang nằm trong phòng phẫu thuật, chưa biết sinh tử ra sao, Trầm Hiên Lâm mới hiểu được anh cứ nghĩ bản thân kiên cường, vậy mà cũng không thể chịu được một cú sốc này.

Trên bức tường trắng của phòng phẫu thuật, đồng hồ treo trên tường phát ra âm thanh "tí tách, tí tách", mỗi giây kim giây lại nhích lên phía trước, trái tim Trầm Hiên Lâm giống như bị một lưỡi dao sắc bén cắt qua một lần.

Rất nhiều lần, tại thời điểm sắp sửa mất đi thì người ta mới chân chính nhận ra bản thân có yêu thương đối phương hay không.

Trầm Hiên Lâm không biết nên dùng ngôn ngữ thế nào để diễn tả cảm giác trong tâm mình bây giờ, anh cảm thấy trái tim mình theo thời gian dần dần trở nên huyết nhục mơ hồ, đau đớn không chịu nổi.

Trầm Hiên Lâm khẳng định đứa bé này anh có thể không có, anh chỉ trông chờ Bùi Khắc Thao bình an.

Bởi vì anh muốn nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Bùi Khắc Thao, giống như trưa nay, Bùi Khắc Thao ngồi ở trước mặt của mình, trên khuôn mặt tuấn nhã nở nụ cười nhàn nhạt, tĩnh mỹ (yên lặng mà xinh đẹp) nhu hòa.

Suy nghĩ một chút, Trầm Hiên Lâm thống khổ chôn đầu vào giữa hai khuỷu tay, mặc dù lý trí nói anh không được khóc, nhưng anh đã hoàn toàn không thể khống chế phần nhiệt ý trong khóe mắt.

Thế này không giống anh, hoàn toàn không còn là chính anh như bình thường.

Gần mười giờ đêm, ánh đèn chỉ thị màu đỏ đột nhiên tắt đi, phát ra âm thanh "đinh đoong".

Trầm Hiên Lâm chợt ngẩng đầu, bước nhanh tới trước phòng phẫu thuật, thấp thỏm bất an chờ tin tức.

Khâu Hàm Đình rất nhanh đi ra, vẫn mang theo mũ vô khuẩn và khẩu trang, trên người mặc bộ đồng phục giải phẫu màu xanh.

"Bùi Khắc Thao thế nào?", trái tim Trầm Hiên Lâm thắt lại, khẩn trương dò hỏi.

"Tình trạng Khắc Thao cứ coi như ổn định rồi, thai nhi cũng tốt, chỉ cần theo dõi trong phòng giám hộ vô trùng một đêm thôi, sáng sớm mai anh có thể nhìn thấy cậu ấy", Khâu Hàm Đình tháo khẩu trang, cũng có vẻ có chút mệt mỏi.

"Sao chuyện lại biến thành như vậy? Lần trước truyền dịch chẳng phải tôi đã thông báo, hiện giờ tình trạng Khắc Thao rất đặc biệt, nhất định phải cẩn thận gấp đôi sao?", Khâu Hàm Đình nhìn Trầm Hiên Lâm, trong ánh mắt như có vài phần tức giận.

Trầm Hiên Lâm không biết nên đáp sao, chỉ có sắc mặt tái xanh đứng ở nơi đó.

"Bất luận thế nào, hiện tại Khắc Thao rất cần sự chăm sóc của anh, anh nếu là người cha khác của đứa bé, tôi hi vọng anh có thể có trách nhiệm chăm sóc cho cậu ấy và đứa bé,...ít nhất là...ở trong khoảng thời gian trước khi sinh này", Khâu Hàm Đình thấp giọng dặn dò, giọng điệu nghiêm khắc không cho phản bác, lại hít sâu thở dài một hơi, nói: "Chuyện như ngày hôm nay nhất định không thể xảy ra nữa, không ai có khả năng mỗi lần đều may mắn như thế, hiểu chưa?!"

Trầm Hiên Lâm yên lặng gật đầu, anh biết Khâu Hàm Đình cũng là có ý tốt, cho dù giọng điệu này có điểm như trách cứ mình, nhưng với cục diện ngày hôm nay mà nói, chẳng lẽ mình không nên bị trách cứ sao?

"Được rồi, anh về trước đi, sáng mai quay lại đây, đến lúc đó có thể thấy Khắc Thao trong phòng bệnh", Khâu Hàm Đình đội lại mũ, đem khẩu trang và mũ sửa sang lại một chút, chuẩn bị xoay người rời đi.

"Khâu Hàm Đình, có một chút sự tình liên quan đến Bùi Khắc Thao, tôi rất muốn biết", Trầm Hiên Lâm gọi Khâu Hàm Đình lại.

"Chuyện gì?", Khâu Hàm Đình ngoảnh đầu nhìn Trầm Hiên Lâm, hỏi.

"Chúng ta xuống lầu nói đi, sẽ không làm cậu chậm trễ lâu đâu", Trầm Hiên Lâm nghe được tình huống Bùi Khắc Thao và đứa bé đều đã ổn định, tâm tình và giọng nói cũng ôn hòa đi nhiều.

"Được", Khâu Hàm Đình gật đầu, không có từ chối yêu cầu Trầm Hiên Lâm, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, nếu Trầm Hiên Lâm đối với Bùi Khắc Thao có nghi vấn, cũng là xuất phát từ sự quan tâm với Bùi Khắc Thao, đây cũng là điều mà Khâu Hàm Đình hy vọng thấy.

Đợi cho hai đại nam nhân ở khu vực sảnh tầng dưới ngồi xuống, trước mặt mỗi người có một chén trà nóng, Trầm Hiên Lâm cuối cùng quyết định lên tiếng.

"Tôi muốn biết xế chiều hôm nay cậu nói tới người kia, rốt cuộc đó là ai?", Trầm Hiên Lâm rất muốn tháo gỡ những thắc mắc trong lòng mình, anh biết nếu như những thắc mắc không được tháo gỡ, anh vĩnh viễn không thể hiểu rõ Bùi Khắc Thao, mà nội tâm Bùi Khắc Thao quá mức khép kín, sợ rằng có hỏi cũng là vô ích, vì vậy anh quyết định bắt đầu từ Khâu Hàm Đình.

"Khắc Thao chưa nói với anh?", thần tình Khâu Hàm Đình hơi có chút kinh ngạc.

Trầm Hiên Lâm có chút bất đắc dĩ tự giễu cười nhạt một tiếng, lắc đầu.

"Ừ, cậu ấy tên là Hạ Dật Tuyền, từng là người yêu của Khắc Thao, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện."

Trầm Hiên Lâm khẽ gật đầu một cái, quả nhiên là như vậy, có lẽ tình cảm của bọn họ hẳn là rất sâu đậm.

"Tình trạng Bùi Khắc Thao bây giờ không tốt, có lẽ chúng ta nên để họ gặp nhau, như vậy có thể ổn định tâm tình của cậu ấy", Trầm Hiên Lâm nhớ lại đêm đó hình dạng Bùi Khắc Thao một mình rơi lệ, cũng biết chính mình trong lòng Bùi Khắc Thao dù thế nào đi nữa cũng sẽ không có phân lượng như vậy, liền đề nghị với Khâu Hàm Đình.

"Cậu ấy chết rồi", Khâu Hàm Đình lặng yên chốc lát, nhìn Trầm Hiên Lâm chậm rãi nói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét