Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 14

Chương 14:

Trầm Hiên Lâm không nhớ rõ làm thế nào mình có thể chạy ra khỏi tòa nhà, chỉ nhớ trong lòng tràn đầy lo âu và khẩn trương, chỉ trong phút chốc ép bản thân đến cực hạn, mà quan trọng nhất là tự trách mình.

Có thể nói bây giờ tình trạng của Bùi Khắc Thao thế nào, sợ rằng không ai so với Trầm Hiên Lâm rõ ràng hơn.

Những ngày này, Trầm Hiên Lâm vẫn đang làm những việc hy vọng có thể giúp đỡ Bùi Khắc Thao điều chỉnh tâm tình, hết sức chú ý đặc biệt đến cuộc sống của cậu ấy, để cho Bùi Khắc Thao khỏe mạnh đối mặt với hai tháng sau khi sinh.

Trầm Hiên Lâm biết anh không thể chịu được Bùi Khắc Thao lại có bất kì sơ suất gì, vì anh sẽ đau lòng, anh sẽ khó mà chấp nhận được. Nhưng hết lần này tới lần khác, ngày hôm nay, cũng chính mình lại khiến Bùi Khắc Thao vừa thật vất vả ổn định lại thân thể, một lần nữa đẩy cậu về phía có thể xảy ra hiểm nguy.

"Thưa ngài...Xin hỏi ngài tìm ai..., thưa ngài!!", nhân viên tiếp tân của công ty Bùi Khắc Thao thấy Trầm Hiên Lâm hối hả chạy nhanh vào, không thể không tiến lên hỏi.

Trầm Hiên Lâm vốn không có thời gian trả lời, chỉ hướng về phía phòng làm việc của Bùi Khắc Thao chạy tới, tiếp đó đẩy cửa mà vào.

"Bùi Khắc Thao, cậu làm sao vậy?", Trầm Hiên Lâm thấy Bùi Khắc Thao sắc mặt trắng bệch ngồi tựa nghiêng vào sô pha, vội vàng ngồi xuống bên cạnh cậu, thở dốc hỏi, vừa đem tay xoa nhẹ bàn tay đang đặt trên bụng Bùi Khắc Thao.

"Đau bụng...", thanh âm Bùi Khắc Thao trả lời rất yếu ớt, không mang kính nên đôi mắt lộ vẻ mơ màng không bình thường, khiến người ta có cảm giác mệt lả.

Thật ra từ giờ cơm trưa trở về trước, Bùi Khắc Thao mang thai hơn bảy tháng đã bắt đầu thấy bụng đau mơ hồ, nhưng vẫn kiên trì ở lại công ty làm việc thêm mấy tiếng, thẳng đến khi nhận được điện thoại của Trầm Hiên Lâm, không biết tại sao cơn đau bụng càng lúc càng nghiêm trọng hơn, nỗi đau đớn chậm rãi lan ra khắp vùng bụng, tuy không kịch liệt nhưng vẫn khiến cậu thấy suy yếu và khó chịu chưa từng có từ trước đến nay. 

"Tôi biết rồi, tôi đây lập tức đưa cậu đến bệnh viện", Trầm Hiên Lâm nhìn Bùi Khắc Thao trước mắt, cổ họng bỗng dâng lên nỗi chua xót khổ sở.

"Ừ...", Bùi Khắc Thao không có cự tuyệt, khẽ gật đầu một cái, cậu biết hiện tại nếu như bản thân có vấn đề gì, không thể chậm trễ điều trị, nếu không sẽ giết chết đứa con trong bụng.

"Cậu bây giờ có thể đứng lên không?", Trầm Hiên Lâm bất an dò hỏi, đôi mắt đã nhấp nháy mơ hồ.

"Để tôi thử xem", Bùi Khắc Thao nhẹ giọng trả lời, thử cố gắng ngồi dậy, nhưng rồi lại chậm rãi trở về.

Mấy ngày nay, vì thai nhi đã lớn nên đau đớn trên vùng xương chậu nguyên vốn đã làm cho Bùi Khắc Thao rất khó chịu, ngày hôm nay tình trạng như vậy càng làm cho cậu phát giác bản thân đã không còn chút khí lực nào.

"Không sao, tôi bế cậu, chúng ta lập tức đi bệnh viện", Trầm Hiên Lâm không nói lời gì lấy áo khoác phủ thêm lên người Bùi Khắc Thao, đưa tay ôm ngang Bùi Khắc Thao, đối mặt với tình hình này Trầm Hiên Lâm vẫn rất bình tĩnh.

Bùi Khắc Thao sắc mặt trắng dọa người, tưởng như buổi trưa chỉ có hai người ở cùng nhau, Trầm Hiên Lâm nhìn khuôn mặt của cậu chỉ cảm thấy ngực đau như cắt.

Nhân viên làm việc trong công ty nhìn thân hình cao lớn của Trầm Hiên Lâm, cứ thế mà bế Bùi Khắc Thao đi ra khỏi phòng làm việc, đều không khỏi có chút nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng cũng không ai dám tiến lên cản trở.

Vào thang máy, giờ chỉ có hai người Trầm Hiên Lâm và Bùi Khắc Thao, Trầm Hiên Lâm không thể kiềm chế cảm xúc trong lòng mình, dùng đầu cọ nhẹ trán Bùi Khắc Thao đang suy yếu nằm trong ngực mình, dường như có chút hối hận khẽ nói: "Xin lỗi..."

"Cậu ấy bị sao vậy?", trước giường bệnh, Trầm Hiên Lâm vẻ mặt lo lắng hỏi người bên cạnh đang kiểm tra thân thể Bùi Khắc Thao, một người cao lớn mặc y phục bác sĩ nhã nhặn Khâu Hàm Đình.

Khâu Hàm Đình cau mày không nói, nhẹ tay nhấn xuống vết máu bầm trên bụng Bùi Khắc Thao, nhìn hướng Bùi Khắc Thao hỏi, "Khắc Thao, ở đây rất đau đúng không?"

Bùi Khắc Thao hai mắt hơi nhắm, bởi vì Khâu Hàm Đình đụng vào bụng của mình mà nhẹ nhàng nhíu mày, chậm rãi gật đầu.

"Khắc Thao, vùng bụng cậu có chút xuất huyết, phải phẫu thuật ngay để ngăn chặn sự xâm lấn tối thiểu, bảo vệ thai nhi cũng như giữ an toàn cho cậu". Khâu Hàm Đình thần sắc nghiêm trọng, vừa cẩn thận lắng nghe âm thai, vừa kiểm tra huyết áp và nhịp tim cho Bùi Khắc Thao.

"Khắc Thao, tôi đi chuẩn bị phẫu thuật cho cậu, sau khi phẫu thuật cậu cần nhập viện để theo dõi một tuần, cậu bây giờ thân thể đã rất suy yếu rồi, có thể giữ được đứa bé đúng là không dễ dàng, bất cứ chuyện gì cũng không được suy nghĩ nhiều nữa", Khâu Hàm Đình đỡ Bùi Khắc Thao bên người nằm xuống, đối mặt với Bùi Khắc Thao rất kiên nhẫn nhẹ nhàng nói.

Trầm Hiên Lâm biết Bùi Khắc Thao và Khâu Hàm Đình là bạn tốt quen biết nhau đã lâu, mà thời điểm này tình trạng Bùi Khắc Thao quả thật rất không tốt, đó là lí do mà Khâu Hàm Đình nói với thái độ như vậy, trái lại cũng không nằm ngoài phạm trù Trầm Hiên Lâm có thể tiếp nhận.

Thế nhưng những gì Khâu Hàm Đình nói sau đó Trầm Hiên Lâm nghe có chút không rõ, anh gần như hoàn toàn nghe không hiểu Khâu Hàm Đình đang nói cái gì.

"Khắc Thao, cậu như vậy là tự dằn vặt mình, tôi nghĩ cậu ấy chắc chắn cũng không muốn thấy cậu như vậy, cậu hiểu không?",

Khâu Hàm Đình nhìn Bùi Khắc Thao, có phần xúc động thở dài.

Trầm Hiên Lâm nghĩ từ "cậu ấy" trong miệng Khâu Hàm Đình chắc chắn không phải là mình, thế nhưng "cậu ấy" đến tột cùng là ai?

Sau đó trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện lên tấm hình chụp trong tay Bùi Khắc Thao đêm hôm đó và người con trai trong tấm hình kia.

Là cậu ta sao?

Thế nhưng cậu ta ở đâu?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét