Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

[NHDV] Chương 13

Chương 13:

Từ lúc Trầm Hiên Lâm nhận thức Bùi Khắc Thao đến giờ, chưa từng thấy Bùi Khắc Thao tức giận như ngày hôm nay, vì vậy anh rất sợ Bùi Khắc Thao sẽ vì tức giận mà dẫn đến không khỏe, dù sao tình trạng thân thể Bùi Khắc Thao mang thai gần đây cũng không được tốt.




"Bùi Khắc Thao..., Bùi Khắc Thao", vượt qua đám đông nhộn nhịp trên đường phố, cuối cùng Trầm Hiên Lâm cũng đuổi kịp Bùi Khắc Thao, đưa tay kéo cánh tay của cậu ấy.




"Đừng đụng vào tôi", Bùi Khắc Thao thanh âm lãnh đạm, không có dừng bước, vẫn đi về phía công ty nhưng tốc độ càng lúc càng nhanh.




"Bùi Khắc Thao cậu hãy nghe tôi nói", Trầm Hiên Lâm biết chuyện vừa xảy ra khiến Bùi Khắc Thao rất khó chịu, rất muốn kéo cậu lại để nói lời xin lỗi.




"Tôi nói đừng có đụng vào tôi!", Bùi Khắc Thao cuối cùng cũng dừng bước, xoay người nhìn Trầm Hiên Lâm, lớn tiếng nói, trong mắt tràn đầy sự tức giận.




"Được, không đụng, cậu đừng nóng giận", Trầm Hiên Lâm giơ tay lên, ý bảo mình sẽ không kéo cậu, nhìn sắc mặt của Bùi Khắc Thao lại nhất thời không biết phải nói gì.




Bùi Khắc Thao lạnh lùng quét mắt nhìn anh một cái, tiếp tục cất bước đi về phía công ty.




Trầm Hiên Lâm không biết nên đuổi theo hay dừng lại, cuối cùng đành đứng tại chỗ, bởi vì thời điểm này anh nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Bùi Khắc Thao, cũng thực sự không biết nên hướng cậu ấy nói lời xin lỗi và giải thích thế nào, chỉ đưa mắt nhìn bóng lưng Bùi Khắc Thao lặng lẽ đi, trong lòng không khỏi thấy hối tiếc và tự trách mình.




Cả buổi chiều, thần trí Trầm Hiên Lâm đều ngẩn ngơ, hoàn toàn không có tâm trạng làm việc, liên tục nhìn vào kim đồng hồ và điện thoại trong tay mình.




Anh rất muốn gọi một cú điện thoại cho Bùi Khắc Thao.




Thế nhưng, anh có thể nói gì đây? Anh có thể nói sao đây?




Đang do dự một lúc lâu, cuối cùng Trầm Hiên Lâm vẫn là cầm điện thoại lên, hít một hơi sâu nhanh chóng gọi đi.




Tuy rằng chưa nói tới bản thân sợ Bùi Khắc Thao nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng và giọng nói tức giận của Bùi Khắc Thao ở dưới lầu, Trầm Hiên Lâm vẫn còn do dự đối với hành động của mình, rất sợ sự thẳng thắn thành khẩn này cùng dũng khí sẽ biến mất ngay lập tức không chút dấu vết.




"Là tôi, Trầm Hiên Lâm", sau khi điện thoại vang lên ba tiếng, bên kia cuối cùng cũng có người bắt máy.




"Tôi biết", Bùi Khắc Thao thanh âm lãnh đạm, cũng không từ chối nhận điện thoại của Trầm Hiên Lâm, Trầm Hiên Lâm nghĩ đây có thể là một tín hiệu tốt.




"Chuyện vừa rồi tôi xin lỗi cậu."




Phía điện thoại bên kia, Bùi Khắc Thao nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Không cần phải như vậy."




"Cậu không sao chứ", Trầm Hiên Lâm muốn xác nhận Bùi Khắc Thao rốt cuộc có sao không, liền hỏi tới.




"Cứ như vậy đi, tôi còn bận lắm, cúp máy đây", Bùi Khắc Thao đại khái không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nhàm chán này, trả lời.




"Đừng cúp máy! Đợi tôi nói xong đã!", Trầm Hiên Lâm vội vã ngăn cản nói.




Bùi Khắc Thao không nói gì, cũng không có cúp điện thoại, yên lặng nghe.




Thế nhưng Trầm Hiên Lâm đột nhiên không biết sắp xếp lời nói của mình ra sao, anh nên nói với Bùi Khắc Thao cái gì bây giờ?




Nói Kiệt và anh chỉ là tình cờ gặp nhau, giao hoan một trận mà thôi sao?




Cái này hình như là chuyện riêng tư của mình, cũng không liên quan đến Bùi Khắc Thao, căn bản không cần phải giải thích.




Hay là thẳng thắn nói cho Bùi Khắc Thao, trong lòng đối với cậu sớm đã không còn là cảm giác trước đây nữa, cậu mới chân chính là người trong lòng anh luôn mong nhớ?




Điều này cũng không được ổn thỏa, nhất là ở trong tình hình hiện giờ, sợ là Bùi Khắc Thao biết sẽ thấy khinh bạc mình hơn, càng làm Bùi Khắc Thao thêm tức giận.




Trong lúc Trầm Hiên Lâm ở thời điểm do dự, Bùi Khắc Thao ở điện thoại bên kia hắng giọng một cái, thanh âm trầm ổn mở miệng nói: "Kỳ thực Trầm Hiên Lâm, bất kể anh muốn nói gì đi nữa, tôi cũng không có mong muốn biết, không cần phải làm những điều thừa thãi".




Trầm Hiên Lâm nghe xong, trong ngực càng thấy lạnh lẽo, "Tôi biết rồi, tôi chỉ muốn xác định cậu không việc gì."




"Tại sao tôi lại có chuyện gì chứ?", giọng của Bùi Khắc Thao bắt đầu có chút không kiên nhẫn.




"Tình huống ngày hôm nay, hoàn toàn là điều tôi không có khả năng dự đoán trước, bằng không tôi sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương cậu, hãy tin tôi", Trầm Hiên Lâm vô cùng thành khẩn nói, anh biết mình nói là nói thật.




"Giữa chúng ta chưa nói tới có tin hay không tin, tôi đối với anh không có hứng thú", Bùi Khắc Thao khẩu khí lạnh lùng trước sau như một, có điều trong giọng nói bây giờ còn mang thêm ý khinh miệt mà thôi.




Đã xấu hổ khó xử nói đến đây, Trầm Hiên Lâm cũng có chút không biết nên tiếp tục như thế nào nữa, đúng là nói cái gì cũng đều dư thừa.




"Được rồi, tôi cúp máy đây", Bùi Khắc Thao hít thở một cái, giọng nói chợt có chút thay đổi.




Giọng điệu này là giọng điệu mà Trầm Hiên Lâm từng chăm sóc cậu ở bệnh viện rất quen thuộc, Trầm Hiên Lâm lập tức thận trọng hỏi: "Bùi Khắc Thao, cậu có đúng hay không khó chịu ở đâu?"




"Không có, tôi rất khỏe...", giọng Bùi Khắc Thao càng lúc càng nhẹ, gần như là cố gắng chống đỡ nói xong mấy chữ.




"Cậu không nên cử động, tôi lập tức tới ngay", Trầm Hiên Lâm không chút do dự nào, quả quyết nói với Bùi Khắc Thao, lập tức để điện thoại xuống, ngay cả áo khoác ngoài cũng không đoái hoài tới, lòng nóng như lửa đốt chạy ra ngoài phòng làm việc.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét