Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

[NHDV] Chương 12

Happy new year!
 Chương 12:


"Cái này cho cậu", trưa nay, từ bên ngoài bước vào quán cà phê, Trầm Hiên Lâm mặc một chiếc áo khoác màu xám đen, thân hình cao lớn từ trong túi lấy ra một hộp cháo cá, hai phần kim chi Hàn Quốc, còn có một hộp trái cây, đặt trước mặt Bùi Khắc Thao, người mặc bộ tây trang màu đen, mắt đeo kính đang tựa lưng vào ghế xem báo tài chính.



"Anh đây là...", Bùi Khắc Thao gấp tờ báo trong tay ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu lên có chút kinh ngạc nhìn Trầm Hiên Lâm, cười nói.


Bây giờ là giờ ăn trưa, hôm nay Bùi Khắc Thao khó có được lúc rảnh rỗi, hai người liền hẹn nhau ở quán cà phê dưới lầu ăn cơm cùng nhau.

Kì thật cơm trưa đối với Bùi Khắc Thao thường rất đơn giản, thường là rau dưa với bánh mì kẹp thịt cộng thêm một chút quả hạch.

Những người trong ngành này thường phải có trí nhớ và tập trung tinh thần cường độ cao, từ sáng đến tối phải duy trì tư duy tinh tế chính xác, vì vậy mà trước đây, mỗi sáng sớm Bùi Khắc Thao cần phải uống rất nhiều cà phê, nhưng giờ đang mang thai và phải để thai nhi phát triển khỏe mạnh, Bùi Khắc Thao uống rất ít, chỉ có đôi lúc tinh thần không tỉnh táo sẽ uống một chút nước chè xanh thay thế.

"Vừa mới đặc biệt mua cho cậu đó, ăn đi cho nóng", Trầm Hiên Lâm ngồi đối diện Bùi Khắc Thao, đưa tay mở hộp cháo, cầm cái muỗng đưa qua.

Bùi Khắc Thao không cự tuyệt phần hảo ý này, nhận lấy, khuấy hộp cháo, hỏi: "Sao lại đột nhiên nhớ mà mua cháo cho tôi?"

"Ừ, nhớ kĩ cậu thích ăn", Trầm Hiên Lâm rất thẳng thắn.

Anh nhớ rất rõ Bùi Khắc Thao rất thích ăn cháo, mà bác sĩ cũng nói hiện tại ăn cháo dễ dàng hấp thu chất dinh dưỡng, mấy ngày nay mặc dù không thấy Bùi Khắc Thao, nhưng vẫn rất lo lắng sau đợt truyền dịch không biết mọi thứ có tốt không, do đó hôm nay đặc biệt đi tới mấy con phố mua một ít đồ ăn ngon cho Bùi Khắc Thao.

Dù sao Bùi Khắc Thao đã mang thai bảy tháng, thân hình đã không thể che đậy được, vì vậy gần đây Bùi Khắc Thao cũng không mặc quần áo tây trang và cà vạt nữa mà thay bằng áo bông cao cổ co dãn màu xanh đậm tương đối mềm mại, thoạt nhìn rất gọn gàng sạch sẽ, lịch sự và tao nhã, khuôn mặt rất anh tuấn cũng bắt đầu có thần sắc ôn nhu trong lúc mang thai này.

"Vài ngày không gặp, thân thể có tốt hơn nhiều không?", Trầm Hiên Lâm cầm một ly cà phê, khẽ nhấp một cái, nhìn bộ dạng ăn cháo của Bùi Khắc Thao, nhẹ giọng hỏi.

"Đã tốt hơn rất nhiều, đợt trước truyền dịch vẫn còn rất hiệu quả."

"Gần đây vẫn còn bận rộn nhiều việc sao?"

"Phải, rất bận", Bùi Khắc Thao gắp miếng thức ăn, có vẻ như ăn uống rất tốt.

"Có bận rộn đi nữa cũng phải chú ý nghỉ ngơi, nghìn vạn lần không nên để đến lúc mệt mỏi", Trầm Hiên Lâm không biết nên biểu đạt sự quan tâm của mình thế nào, dù sao bọn họ cũng không ở cùng một chỗ, Bùi Khắc Thao hiện tại tuy đang mang thai bảy tháng nhưng vẫn còn ở một mình, vì vậy anh có chút lo lắng.

"Trầm Hiên Lâm, anh có thể không dài dòng hay không?", Bùi Khắc Thao mím môi cười, trêu nói, tâm tình có vẻ tốt.

"Cái này đúng là hơi dài dòng...", Trầm Hiên Lâm nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị nói tiếp gì đó thì đột nhiên trên vai bị đánh mạnh một cái.

"Trầm Hiên Lâm! Mấy ngày nay anh đã chạy đi đâu?! Em tìm anh lâu rồi! Tại sao trở về không gọi điện thoại cho em?!"

Trầm Hiên Lâm ngước mắt liền thấy được người vừa mới bước vào quán cà phê là Kiệt, mặc bộ đồ tây trang đi giày da, trong mắt bốc hỏa, đang chất vấn mình.

"Gần đây tôi bận việc", Trầm Hiên Lâm giọng nói lạnh lùng trả lời, lại đem ánh mắt thu về.

"Bận cái gì chứ?! Không phải anh đang rảnh rang ở đây cùng ăn uống với người khác sao?!", Kiệt quay đầu nhìn chằm chằm vào Bùi Khắc Thao đang ăn cháo đối diện Trầm Hiên Lâm, kéo kéo khóe miệng, nhìn Bùi Khắc Thao từ trên xuống dưới, ánh mắt đột nhiên rơi vào phần bụng nhô cao của Bùi Khắc Thao.

"À?! Còn đang mang thai sao, anh được lắm Trần Hiên Lâm, tại sao tôi trước đây không nhìn ra anh đối với loại hàng này có hứng thú nhỉ?", Kiệt liếc nhìn Trầm Hiên Lâm, giọng không chút thiện cảm châm chọc nói.

Có lẽ ngày thường Kiệt cũng sẽ không nói năng cay nghiệt như thế, nhưng từ ngày ấy, Trầm Hiên Lâm nửa đêm rời khỏi cậu, cậu liên tiếp tìm Trầm Hiên Lâm rất nhiều lần, đều không có hồi âm, hôm nay ngẫu nhiên lại gặp Trầm Hiên Lâm ở cùng với người khác, càng tức giận không có chỗ phát tiết.

Dù sao cũng đang ở nơi công cộng, Kiệt vừa nói ra lập tức xung quanh có rất nhiều người nhìn vào.

Nguyên bản đang ăn cháo, sắc mặt Bùi Khắc Thao hơi thay đổi, cũng có vẻ cứng ngắc, mặc dù nói hiện tại nam tử mang thai sinh con cũng không phải sự tình gì hiếm thấy, nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của mình, mà quán cà phê này cũng có nhiều người đối tác quen biết .

"Cậu nói cái gì hả?!", Trầm Hiên Lâm "Vụt" đứng lên, một tay kéo cổ áo Kiệt lại, trừng mắt quát.

"Nói những gì tôi muốn nói", Kiệt bất mãn giương khóe môi, nhìn Bùi Khắc Thao cũng không có đứng dậy, cười lạnh một tiếng, còn nói thêm: "Trầm Hiên Lâm, anh đối với loại mang thai này nhiệt tình có thể duy trì liên tục vài ngày? Một tuần? Hai tuần? Còn đối với tôi như vậy sao, thượng xong liền vứt bỏ?"

Trầm Hiên Lâm nghe xong cắn răng, nắm chặt tay toan đánh Kiệt, lại nghe thấy Bùi Khắc Thao tức giận nói một câu: "Đủ rồi!"

Bùi Khắc Thao sửa sang quần áo một chút, đứng lên, vẻ mặt phi thường coi khinh hai người tranh chấp trước mặt, lạnh lùng nói: "Vị tiên sinh này tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi và anh ta chỉ là bằng hữu bình thường", nói xong mang theo áo khoác đi ra ngoài.

Trầm Hiên Lâm nhìn Bùi Khắc Thao đã đứng dậy đi ra, cũng không đoái hoài tới Kiệt, chỉ là thanh sắc câu lệ nhìn cậu ta chằm chằm, phẫn hận nói: "Nghe rõ đây, chúng ta đến đây là kết thúc, đừng...xuất hiện trước mặt tôi nữa, bằng không cậu cứ chờ xem Trầm Hiên Lâm này!"

Sau khi thét lên, Trầm Hiên Lâm sải bước ra khỏi quán cà phê, hướng phía Bùi Khắc Thao đi đuổi theo.

Chú thích:

Thanh sắc câu lệ: lúc nói chuyện thanh âm và sắc mặt rất nghiêm khắc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét