Thứ Tư, 29 tháng 1, 2014

[NHDV] Chương 11

Chương 11:

Thích một ai đó là cảm giác như thế nào?


Trầm Hiên Lâm đã không còn là đứa bé, trải qua nhiều năm, đối với chuyện tình cảm đã bắt đầu tự mình hiểu ra.

Đi vào cuộc sống của Trầm Hiên Lâm là một chuyện rất dễ dàng, bởi vì trên thương trường giao tiếp qua lại, bạn bè anh rất nhiều, nhưng để đi vào trái tim anh, là một chuyện cực kì khó khăn bởi tình cảm phải đến từ hai con tim đồng điệu.

Có nghĩa là dù có hoán đổi, tình cảm của tôi cũng là tình cảm của cậu. 

Thế nhưng, nghe thì có vẻ đơn giản nhưng làm được không phải là chuyện dễ.

Việc đó cần hai người phải có triết lý sống và hành xử thống nhất, mỗi người đều có những yêu cầu riêng có thể chấp nhận và được giúp đỡ, mà kinh nghiệm cuộc sống cả hai cũng phải tương đương nhau nếu không căn bản khó có thể thông cảm cho nhau, từ đó trí tuệ thăng hoa.

Đó là lí do mà cho đến nay, Trầm Hiên Lâm vẫn một mình, bởi lẽ anh cho rằng không có ai đáng giá để anh thật lòng yêu thương.

Anh, mệt mỏi rồi.

Sau khi Kiếm rời đi vài năm, Trầm Hiên Lâm nhận thấy bản thân dường như đối với khát vọng yêu thương và đam mê đều đã thiêu đốt hầu như không còn, chỉ còn lại duy nhất một thân xác trống rỗng.

Chỉ sống và sống, không có tình yêu, không có sự ấm áp, không còn những cảm giác nóng bỏng sục sôi trong tâm nữa.

Chỉ là sống như vậy thôi.

Cái cảm giác này rất đáng sợ, Trầm Hiên Lâm cũng từng không biết phải làm sao, nhưng cuối cùng thì vẫn phải chấp nhận hiện thực.

Bởi vì anh còn có sứ mạng của mình, công việc, những nhân viên còn phải dựa vào anh để tồn tại, do đó anh phải chọn sự kiên cường, chọn sống tiếp.

Cho dù trái tim vẫn đập một cách vô vị, lẻ loi như thế.

Trong những năm qua, Trầm Hiên Lâm bắt đầu từ từ hiểu được câu nói trước đây của Kiếm, có lẽ cũng không hẳn là không có đạo lý.

Người xa lạ có thể cùng giường cộng chẩm, mà người yêu cũng có thể giống như người dưng.

Mấy năm nay anh giao hoan với không ít người, nhưng khi mọi việc đã qua Trầm Hiên Lâm cũng sẽ quên đi hình dáng, khí tức, tất cả của bọn họ, không gì có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Trầm Hiên Lâm.

Lúc đến thế nào thì lúc đi cũng như thế.

Thế nhưng Bùi Khắc Thao lại khác, Trầm Hiên Lâm không chỉ nhớ rõ cậu, hơn nữa còn mong nhớ cậu, tuy rằng bọn họ không có hành động gì vượt khuôn phép nhưng Trầm Hiên Lâm vẫn nhớ đến cậu.

Từ ngày trong phòng ngủ ở cùng Bùi Khắc Thao đến tận sáng đến nay, Trầm Hiên Lâm quan tâm Bùi Khắc Thao bắt đầu vượt mức kiểm soát. Mấy ngày nay, mỗi ngày Trầm Hiên Lâm đều sẽ chủ động gọi điện thoại cho Bùi Khắc Thao, hỏi một số chuyện quan trọng này nọ, chỉ cần nghe được thanh âm của Bùi Khắc Thao, nghe được cậu nói mình hoàn hảo, tự đáy lòng Trầm Hiên Lâm thấy an tâm và thỏa mãn.

"Đây không phải là đại biểu cho việc mình thích Bùi Khắc Thao sao?", mấy ngày qua, Trầm Hiên Lâm tự hỏi, đột nhiên cảm giác được bản thân trong một đêm liền quay trở về lúc mang tâm trạng chờ mong, nghi ngờ suy đoán tình cảm trong lòng mình, do dự không dám bày tỏ giống như đứa trẻ nhỏ.

Bùi Khắc Thao sau khi nghỉ cuối tuần, bắt đầu tiếp tục đi làm, Trầm Hiên Lâm mặc dù có chút lo lắng, dù sao thì hiện tại thai nhi đã qua bảy tháng, mà Bùi Khắc Thao thật sự rất bận rộn, nhiều công việc phải xử lý tích lại, Trầm Hiên Lâm biết mình căn bản không có lập trường và khả năng ngăn cản Bùi Khắc Thao làm việc, đành hết lòng giúp đỡ Bùi Khắc Thao, ở phương diện sinh hoạt Trầm Hiên Lâm bắt đầu lo lắng cho Bùi Khắc Thao hơn.

"Hiên Lâm, đây là tư liệu căn nhà anh cần tìm, chủ nhà nói có thể dọn vào ở ngay lập tức", buổi chiều ngày hôm sau, trong phòng làm việc, Đổng Vi Đình cầm một xấp tư liệu bất động sản đặt trên bàn làm việc của Trầm Hiên lâm.

"Không sai, hướng và kết cấu đều theo yêu cầu của tôi đúng không?", Trầm Hiên Lâm xem sơ qua tư liệu một chút, hỏi.

"Vâng, đều phù hợp."

"Gần bệnh viện không?"

"Không kẹt xe, hoàn toàn đi xe chung được." Đổng Vi Đình biết gần bệnh viện là điều kiện quan trọng nhất của Trầm Hiên Lâm nên nhớ rất rõ.

"Ừ, không sai", Trầm Hiên Lâm gật đầu, lại nhìn một chút hình ảnh tư liệu trong tay, liền nói với Đổng Vi Đình, "Tôi phải hỏi cậu ấy thích hay không đã rồi mới quyết định."

"Hiên Lâm, anh là nói tới người tên Kiệt kia sao? Mấy ngày nay anh ta nhiều lần gọi điện thoại tới tìm anh, trưa hôm qua còn đích thân tới đây một chuyến", Đổng Vi Đình có chút không hiểu rốt cuộc Trầm Hiên Lâm tự mình mua nhà cho ai.

"Không phải là cậu ta", Trầm Hiên Lâm cười nhạt lắc đầu, ánh mắt rơi vào hình ảnh căn hộ trên tay.

Qua mấy tháng nữa, con của bọn họ sẽ ra đời, Trầm Hiên Lâm rất mong có thể tìm được một nơi yên tĩnh và không có quá nhiều kỉ niệm, cùng Bùi Khắc Thao đợi đứa con ra đời, mà bây giờ chỗ ở hiện giờ của Bùi Khắc Thao thật sự cách xa bệnh viện quá, nếu có chuyện gì xảy ra Trầm Hiên Lâm rất sợ chữa trị bị chậm trễ.

Tuy rằng quyết định này anh còn chưa nói cho Bùi Khắc Thao, cũng không biết Bùi Khắc Thao có đồng ý hay không, nhưng dù sao thì đây cũng là tâm ý của anh.

Anh muốn chăm sóc Bùi Khắc Thao thật tốt, không để cậu ấy lại đau thương cô độc nữa.

Bởi vì Trầm Hiên Lâm biết mình sẽ đau lòng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét