Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

[NHDV] Chương 10

Chương 10:

Có thể Bùi Khắc Thao đói bụng thật, cũng có thể do cậu không muốn lãng phí ý tốt của Trầm Hiên Lâm, một bữa cơm này Bùi Khắc Thao ăn rất nhiều, mỗi món ăn Trầm Hiên Lâm bày trên bàn hầu như cậu đều nếm một ít, còn ăn hai chén cháo và uống một li sữa tươi nữa.


"Ngày hôm nay tôi ở đây với cậu một đêm, nếu có khó chịu gì tôi có thể chiếu cố cậu", Trầm Hiên Lâm nhìn Bùi Khắc Thao vừa ăn xong cơm, nói ra quyết định của chính mình, lại sợ cậu hiểu lầm mà nói thêm một câu: "Tôi ngủ trên sô pha."

Hai ngày nay tuy rằng đã tiêm xong, nhưng Khâu Hàm Đình lại cố ý dặn tiêm thuốc dinh dưỡng vào rốn bụng thai nhi có thể sẽ gây cảm giác khó chịu, không được xem nhẹ, do đó Trầm Hiên Lâm thấy mình vẫn là nên ở lại một đêm chăm sóc Bùi Khắc Thao cho thỏa đáng.

Bùi Khắc Thao đỡ cái bụng tròn của mình đứng lên, sắc mặt không có gì là mất tự nhiên, dù sao hai đêm nay ở bệnh viện mình đều ở chung với Trầm Hiên Lâm, thản nhiên nói:" Tùy anh vậy", liền chậm rãi đi thẳng vào phòng ngủ.

Vì thế một đêm này, Trầm Hiên Lâm đường đường chính chính ở lại.

Bùi Khắc Thao ở trong phòng ngủ không đi ra nữa, Trầm Hiên Lâm đem đồ đạc sắp xếp xong, hút mấy điếu thuốc, xem ti vi một lát, sau đó nằm trên ghế salon, đóng cửa tắt đèn đắp áo khoác lên người, thật sự cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại không lâu sau liền đi vào giấc ngủ.

Thẳng đến khi trời tờ mờ sáng, không biết có phải do chỗ ở của Bùi Khắc Thao có nhiệt độ hơi cao hay không, cũng có thể do Trầm Hiên Lâm ban ngày không có uống đủ nước, trong lúc ngủ, cổ họng khô khốc, nóng, đau khiến Trầm Hiên Lâm tỉnh ngủ, anh liền ngồi dậy, chuẩn bị vào phòng bếp lấy nước uống.

Thế nhưng, khi đi ngang qua phòng ngủ của Bùi Khắc Thao, anh lại thấy từ khe cửa hé ra chút ánh sáng vàng, mà vào lúc này ánh sáng từ trong đêm tối hiện ra đặc biệt bất ngờ.

"Sao cậu ấy còn chưa ngủ?", Trầm Hiên Lâm thầm nghĩ, tiện thể anh muốn biết có phải Bùi Khắc Thao thấy không thoải mái hay không vì lần trước cậu ta cũng hay như thế này vào ban đêm, liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Thế nhưng cảnh tượng sau đó lại khiến Trầm Hiên Lâm bất ngờ, dưới ánh sáng từ cây đèn nguyệt màu trắng tỏa ra nhàn nhạt, anh thấy Bùi Khắc Thao nằm trên giường không tiếng động, cuộn tròn thân thể như đứa trẻ con, trong ngực hình như đang ôm một vật gì đó.

Từ cử chỉ vai và cánh tay co giật nhẹ của Bùi Khắc Thao, anh đoán, rõ ràng là Bùi Khắc Thao...đang khóc.

Đột nhiên cơn buồn ngủ của Trầm Hiên Lâm tan biến, anh bất giác đi vào, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường Bùi Khắc Thao, tay ôm lấy vai cậu.

"Xảy ra chuyện gì?", Trầm Hiên Lâm nhẹ giọng hỏi.

Bùi Khắc Thao không xoay người, cũng không nói gì.

Trầm Hiên Lâm bèn đứng lên, đi tới bên kia giường, ngồi xuống trước mặt Bùi Khắc Thao, lúc này nhờ có ánh sáng anh mới thấy rõ khuôn mặt cậu.

Viền mắt đỏ bừng, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nước mắt hiện ra khiến Trầm Hiên Lâm khó có thể hình dung nỗi đau thương, và vật mà Bùi Khắc Thao đang ôm là một khung hình màu trắng.

Tuy không biết cậu xảy ra chuyện gì nhưng nhìn bộ dáng này của Bùi Khắc Thao trước mắt, anh lại bất giác lo lắng, dù sao hiện giờ thai nhi đã lớn, cậu ấy như vậy sẽ làm tổn thương thân thể, Trầm Hiên Lâm không muốn thấy cậu như vậy.

Trầm Hiên Lâm vươn tay, nhẹ nhàng lấy khung hình trong ngực Bùi Khắc Thao ra, khung hình hé lộ hình chụp của hai người ôm nhau đứng dưới ánh nắng rực rỡ bên bờ hồ, một người là Bùi Khắc Thao anh có thể nhận ra, còn người kia là một người con trai có dung mạo thanh tú, nụ cười nhàn nhã mà Trầm Hiên Lâm không quen biết.

Nhưng từ biểu hiện và hành động của họ có thể nhìn ra hai người họ rất yêu nhau.

Nhìn Bùi Khắc Thao đang mang thai vì nam nhân này mà buồn bã, không biết vì sao, Trầm Hiên Lâm mặc dù có thể chấp nhận thực tế này nhưng trong ngực lại có chút khó chịu.

Bởi vì, đây là lần đầu tiên Trầm Hiên Lâm cảm thấy bộ dạng đau khổ của Bùi Khắc Thao khiến anh đau lòng.

"Thân thể cậu bây giờ sao có thể chịu được thương tâm như vậy?", Trầm Hiên Lâm đặt khung ảnh trong tủ đầu giường, quay lại nhìn Bùi Khắc Thao khẽ thở dài.

Bùi Khắc Thao không trả lời, nhưng đôi mắt vẫn ngậm đầy nước mắt, cố gắng hít một hơi thật sâu, xoay người về phía bên kia.

Trầm Hiên Lâm thấy cậu không muốn nói, cũng không miễn cưỡng, anh biết Bùi Khắc Thao vốn là cô nhi, hiện giờ trong người mang thai, hơn nữa gần đây thân thể không được tốt, khó tránh khỏi nhạy cảm yếu đuối.

Thật ra, từ lâu rồi, ngôn ngữ đã không còn là phương tiện giao tiếp tốt nhất, tuy Bùi Khắc Thao không muốn nói ra nhưng Trầm Hiên Lâm tin tưởng nếu như anh ở cùng cậu, nhất định sẽ giúp cậu khá hơn chút,...ít ra thì...cho cậu ấy biết chính mình không hề cô độc, vẫn có người nào đó bảo vệ cậu, chăm sóc cậu.

Sau đó, Trầm Hiên Lâm liền đứng dậy cầm lấy chiếc chăn dày cẩn thận đắp lên người Bùi Khắc Thao đang đưa lưa về phía anh, rồi lại ngồi trên sô pha bên giường, một đêm lặng lẽ ở bên cậu đến khi trời sáng.

Thế nhưng, nhìn cái người đang ngủ say trước mắt, Trầm Hiên Lâm bắt đầu suy nghĩ mình rốt cuộc là quan tâm đứa bé có một nửa huyết thống với mình trong bụng Bùi Khắc Thao hay là chính con người Bùi Khắc Thao?

Anh vẫn cho rằng bản thân chỉ quan tâm đứa bé trong bụng Bùi Khắc Thao mà thôi, thế nhưng đêm nay, cảm xúc trong lòng anh, dường như không còn là như thế nữa.

Thật sự không giống như thế nữa.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét