Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

[NHDV] Chương 9

Chương 9:

"Sắp tới rồi, cẩn thận", vào buổi chiều tối hai ngày sau, Trầm Hiên Lâm tự mình hộ tống Bùi Khắc Thao từ bệnh viện trở về nhà, từ sau cánh cửa đỡ cậu ngồi xuống sô pha.



Mặc dù khí sắc Bùi Khắc Thao thoạt nhìn vẫn khá hơn chút so với trước kia nhưng vẫn không có chuyển biến gì lớn, trải qua hai ngày truyền dịch ở chân và bụng, hành động cũng không được thuận tiện.



"Anh về đi, tự tôi có thể làm được", Bùi Khắc Thao dựa vào ghế, vừa cởi khăn quàng cổ ra vừa nói.

"Tôi giúp cậu chuẩn bị một ít thức ăn, sau đó sẽ đi", Trầm Hiên Lâm cầm một chiếc ghế mềm tới đặt ở trước mặt Bùi Khắc Thao. nâng hai chân Bùi Khắc Thao để lên, đây là lời bác sĩ dặn Trầm Hiên Lâm nên làm vì phần bụng đã truyền dịch của Bùi Khắc Thao, lại hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"

Sau khi biết mình bị thiếu máu, Bùi Khắc Thao có chút lo sợ tình trạng này sẽ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi, vì thế hai ngày này bất luận là cơm nước gì, ăn không vô cũng ráng ăn, cố gắng nuốt xuống, mong có thể cung cấp chất dinh dưỡng cần thiết cho thai nhi trong bụng.

"Tôi đi xem thử ở đây có gì để ăn không", Trầm Hiên Lâm nhìn Bùi Khắc Thao giống như trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được, liền đứng dậy đi về hướng phòng bếp.

Phòng bếp trong nhà của Bùi Khắc Thao tuy rộng lớn nhưng lại rất lịch sự tao nhã, vừa nhìn căn bản là ngày thường nơi này không hay nổi lửa nấu cơm, quá ngăn nắp và sạch sẽ, ngoại trừ trên bàn để mấy hộp thuốc mà Bùi Khắc Thao phải uống trong thời gian mang thai ra, còn có một ít bột yến mạch ăn liền, cà phê, còn lại tựa hồ không có gì có thể ăn.

Trầm Hiên Lâm lắc đầu, mở tủ lạnh ra, cũng trống rỗng.

Xem ra Bùi Khắc Thao rất ít khi nấu cơm ở nhà.

"Nhà cậu chẳng có cái gì cả", thanh âm của Trầm Hiên Lâm có chút lạnh, anh thật sự không thích thấy Bùi Khắc Thao không coi trọng thân thể chính mình.

"Không sao đâu, gọi cái gì ăn cũng được", Bùi Khắc Thao ngồi trên sô pha ở phòng khách, thái độ không quan tâm, bởi vì thường ngày công tác bận rộn, cậu đích xác rất ít khi tự mình nấu cơm ở nhà, mà cũng bởi vì cậu không thích tư vị ăn cơm một mình.

Trầm Hiên Lâm đi tới, cầm quần áo và chìa khóa căn hộ đến cho Bùi Khắc Thao, đạm thanh nói: "Con của Trầm Hiên Lâm tôi không thể chăm sóc như thế."

Hơn một giờ sau, Trầm Hiên Lâm mang theo bao lớn bao nhỏ trở về từ bên ngoài, trong đó có một phần anh đặc biệt ghé qua tiệm thuốc mua được, nhân sâm đỏ có tính ôn hòa tẩm bổ và thuốc an thai khác.

Chuyện chăm sóc người này, tuy rằng Trầm Hiên Lâm không thường làm, đó là bởi vì anh nghĩ không có ai đáng để anh tận tâm chăm sóc, nhưng bây giờ Bùi Khắc Thao mang thai con của mình, sức khỏe lại kém như vậy, hoàn toàn là một chuyện khác.

Sau khi trở về, Trầm Hiên Lâm thấy Bùi Khắc Thao đã nằm trong phòng ngủ, bèn tự mình đi vào phòng bếp mang hoa quả, rau dưa, các loại thịt, sữa tươi còn có một ít cá biển đã mua lần lượt cất vào trong tủ lạnh.

Anh không biết Bùi Khắc Thao thích ăn cái gì nên mỗi thứ đều mua một ít.

Trầm Hiên Lâm còn mua thêm mấy phần thức ăn nóng, vừa tự tay chiên mấy miếng cá biển có mùi vị thanh đạm, anh tựa hồ nhớ trước đây ở quán ăn Nhật, Bùi Khắc Thao cứ gọi loại cá biển này, nấu một chút cháo trắng, cắt một ít hoa quả, rồi mới đến phòng ngủ gọi Bùi Khắc Thao ra ăn cơm.

Bùi Khắc Thao thật ra không ngủ, chỉ tắm thôi, thay đồ ngủ, bản thân thì nhàn nhã dựa vào giường xem tin tức tài chính kinh tế.

Phòng ngủ này rộng rãi và sáng sủa, hai bức tranh nghệ thuật mang hơi hướng hiện đại được treo trên vách tường, giường rất lớn, sàn nhà được trải một tấm thảm màu xám tro thật dày và mềm mại, mỗi bên hai bên tủ đầu giường có đặt một chiếc đèn nguyệt màu trắng, mà hai bên trái phải đèn được đặt rất nhiều khung ảnh.

"Đứng lên ăn một chút gì đi", Trầm Hiên Lâm gõ cửa phòng.

"Được", Bùi Khắc Thao không có từ chối, vén chăn lên, xuống giường.

Dưới ánh sáng nhu hòa tại bàn ăn, Bùi Khắc Thao mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm đỡ thắt lưng ở trước bàn ngồi xuống, nhìn một bàn đầy ắp thức ăn trước mắt, nhìn qua Trầm Hiên Lâm, thiêu mi cười nhạt nói: "Đều là anh làm?"

Trải qua hai ngày ở chung này, quan hệ giữa hai người thật sự đã hòa dịu đi rất nhiều.

Trầm Hiên Lâm cầm lon bia ngồi xuống một bên, gật đầu, "Cậu bây giờ thân thể không được khỏe, phải ăn nhiều một chút", dứt lời đưa tay múc cháo cho Bùi Khắc Thao, gắp cho cậu mấy miếng cá, rót li sữa ấm.

Bùi Khắc Thao không nói gì, dường như có chút cảm động, cầm lấy chén cháo và cái muỗng chậm rãi ăn.

Bận rộn nửa ngày, bây giờ là đến phiên Trầm Hiên Lâm không đói bụng, hai ngày nay ở bệnh viện cũng không có ngủ ngon, ban đêm luôn phải canh chừng Bùi Khắc Thao từng tí, chỉ lo cậu cần cái gì đó, Trầm Hiên Lâm mở bia lạnh ra, khẽ nhấp miệng.

"Anh cũng phải ăn uống đầy đủ đi, mấy ngày nay cực khổ rồi", Bùi Khắc Thao trước mắt đang ăn cháo bỗng nhiên nói, giữa hai lông mày anh tuấn tỏa ra vẻ đẹp ôn hòa nhàn nhạt.

"Ừ", Trầm Hiên Lâm cười cười gật đầu, cầm lấy chiếc đũa gắp cho Bùi Khắc Thao ít thức ăn xong mình mới ăn.

Không biết tại sao, hai ngày nay chăm sóc cho Bùi Khắc Thao cuối cùng cũng đem đến cho Trầm Hiên Lâm một cảm giác tự nhiên, giống như lúc này hai người dưới ánh đèn nhu hòa ăn cơm tối cùng nhau, tuy rằng không nói gì nhiều nhưng trong lòng Trầm Hiên Lâm lại đặc biệt yên tĩnh nhàn hạ.

Đã lâu rồi Trầm Hiên Lâm chưa từng có cảm giác như vậy.

Nhưng anh thích nó, bởi vì cảm giác này anh từng có rất lâu rồi, trong trí nhớ, nó chính là sự ấm áp của thứ gọi là "Gia đình"


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét