Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 25

Chương 25:


Hạnh phúc là gì?


Trải qua hai tuần lễ ở căn nhà mới chuyển đến cùng với Bùi Khắc Thao, Trầm Hiên Lâm nghĩ về ý nghĩa của từ “hạnh phúc”, lần đầu tiên xem xét toàn diện mới thấy đã khác xa trước kia.



Hạnh phúc có thể bao gồm nhiều yếu tố, nhưng quan trọng nhất là ngọn nguồn của nó, phải đứng trên cương vị người mình yêu, sau đó mọi hạnh phúc cũng sẽ khởi đầu từ người đó.

Với Trầm Hiên Lâm, bây giờ người đó chính là Bùi Khắc Thao.

Khả năng thích ứng với ngôi nhà mới của Bùi Khắc Thao vượt xa sự tưởng tượng của Trầm Hiên Lâm, cái này cũng bao hàm ý nhận thức và tiếp nhận Trầm Hiên Lâm hay không, Trầm Hiên Lâm không dám tự mình suy đoán, cũng không bộp chộp nói năng tùy tiện mà cứng nhắc cẩn thận khởi đầu tiếp xúc thân thể Bùi Khắc Thao, thăm dò đối phương.

Bởi vậy, sau hai tuần, anh vẫn không có hôn qua Bùi Khắc Thao.

Đối với Trầm Hiên Lâm hiện tại mà nói điều quan trọng nhất là bảo đảm sức khỏe cho Bùi Khắc Thao, thứ hai là sự an toàn, cuối cùng mới thong thả tiến triển thứ tình cảm chớm nở giữa hai người.

Trong khoảng thời gian này, ban ngày hai người vẫn tiếp tục làm việc, nhưng Trầm Hiên Lâm sẽ kết thúc sớm, rồi đón Bùi Khắc Thao về nhà. Buổi tối ăn xong cơm tối thường sẽ cùng Bùi Khắc Thao tản bộ dưới lầu, sau khi trở về sẽ tự đọc sách hoặc xem qua văn kiện, Trầm Hiên Lâm cũng không tự tiện tiến vào phòng của Bùi Khắc Thao, mà Bùi Khắc Thao cũng vậy, chỉ có rất ít khi cần đến Trầm Hiên Lâm giúp mình một tay, dù sao thì hiện giờ mang thai tám tháng rồi, rất nhiều chuyện bất tiện, ví dụ như khom lưng kiểm tra này nọ.

Bắt đầu từ tuần tới, Bùi Khắc Thao sẽ phải làm kiểm tra định kì hàng tuần, vì vậy cuối tuần này Trầm Hiên Lâm muốn mang Bùi Khắc Thao đến khu nghỉ mát cạnh bờ hồ ở vùng ngoại ô gần đó nghỉ ngơi, vừa vặn nơi đó có một căn nhà trước đây anh từng ở, có điều khi mùa đông bắt đầu sẽ không đến đây, cũng muốn nhân cơ hội này đi chỉnh lý một chút.

Bùi Khắc Thao nghe xong đề nghị của Trầm Hiên Lâm cũng thấy không tồi, trong khoảng thời gian này làm việc không ngừng quả thật khiến cậu mang thai tám tháng có chút ăn không vô, hơn nữa ở trong thành thị dù sao vẫn không có không khí trong lành như ở nông thôn, cậu cũng muốn nhân cơ hội trước khi sinh có thời gian đi ra ngoài hít thở không khí.

Hai người tâm đầu ý hợp, sáng sớm cuối tuần liền xuất phát, từ chỗ ở đến nơi nghỉ mát đại khái mất khoảng hai giờ đi xe, Trầm Hiên Lâm biết Bùi Khắc Thao ngồi lâu sẽ đau lưng, cố ý mang mấy miếng đệm mềm để sau lưng Bùi Khắc Thao, dọc đường đi cũng ổn định, sợ xóc nảy sẽ làm Bùi Khắc Thao khó chịu.

Cũng may là trong quãng đường đi Bùi Khắc Thao cũng không có phản ứng xấu, đây là quãng đường xa nhất mà Bùi Khắc Thao đi thử kể từ lần phẫu thuật cầm máu lần trước.

Hai giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng đến nơi, một hồ nước lớn trong veo, hàng cây xanh tỏa bóng mát, cùng với gió xuân hây hẩy chim hót hoa thơm bên hồ trấn nhỏ.

Trầm Hiên Lâm đem đồ đạc vào phòng trước, trong phòng sô pha và đệm đều được chuẩn bị sạch sẽ xong xuôi, sau đó đi ra đỡ Bùi Khắc Thao vào.

"Khắc, một lát nữa sẽ dẫn em đi nhìn mấy thứ khác", Trầm Hiên Lâm rót ly nước cho Bùi Khắc Thao, cầm thêm mấy quả cam đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bùi Khắc Thao.

"Còn có bất ngờ gì sao?", Bùi Khắc Thao nhận lấy ly nước cười nói, dựa vào ghế sô pha, nghiêng mắt nhìn Trầm Hiên Lâm đang bóc cam bên cạnh mình.

"Có", Trầm Hiên Lâm trả lời ngắn gọn, trên tay cẩn thận bóc cam cho Bùi Khắc Thao, gần đây Khâu Hàm Đình dặn dò phải bổ sung nhiều vitamin cho Bùi Khắc Thao, mà Bùi Khắc Thao hôm nay cũng thích ăn chút gì đó chua chua, liền mỗi ngày đều sẽ bóc một vài quả cam cho Bùi Khắc Thao ăn.

"Tới đây, ăn ít cam đi", Trầm Hiên Lâm cầm quả cam đã được bóc sạch vỏ đặt trong chén, đưa cho Bùi Khắc Thao.

Bùi Khắc Thao hiện tại đã quen với những việc Trầm Hiên Lâm làm cho mình, nhận thấy mình có thể tự mình bồi dưỡng để Trầm Hiên Lâm khỏi phải lo lắng vì đứa bé, coi như là không phụ lòng của anh đã quan tâm chăm sóc mình, vì vậy sau khi xuất viện, Bùi Khắc Thao cũng bắt đầu để ý đến việc ăn uống hàng ngày.

"Ngồi lâu như vậy, nhất định là mệt mỏi, em trước tiên cứ nghỉ ngơi một chút, ăn cơm trưa xong chúng ta sẽ đi", Trầm Hiên Lâm đứng dậy bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, vừa đem chăn đắp lên người Bùi Khắc Thao, để cậu trước hết nghỉ ngơi một lát.

Bùi Khắc Thao đúng là có hơi mệt một chút, ăn xong cam uống chút nước ấm, vỗ về bụng dựa vào ghế, nhìn thân ảnh Trầm Hiên Lâm bận rộn trong phòng bếp, khóe miệng giương lên mỉm cười. Kể từ khi ở cùng một chỗ với Trầm Hiên Lâm, những chuyện sinh hoạt trong cuộc sống cậu hầu như không cần phải nhúng tay vào, Trầm Hiên Lâm luôn có thể đem tất cả mọi thứ cẩn thận an bài thỏa đáng, đối với cậu và đứa con trong bụng, càng tận tình quan tâm chăm sóc.

Ăn xong cơm trưa, Bùi Khắc Thao lại ngủ một lát, thẳng đến năm giờ chiều, Trầm Hiên Lâm mới cùng Bùi Khắc Thao đi ra, men theo con đường nhỏ ven bờ hồ ở nông thôn vào buổi chiều xuân, hai người sóng vai mà đi.

Hồ nước trong veo, rừng xanh bóng mát, gió trời ấm áp, ánh nắng rực rỡ.

Bùi Khắc Thao bước đi chậm rãi, ở vùng quê cậu thấy thật dễ chịu, có lẽ do trong người mang thai, thời gian ở trong thành phố thường xuyên cảm thấy thiếu không khí trong lành.

Đối với nơi này, Bùi Khắc Thao cũng không quen thuộc lắm, chỉ là trước đây rất lâu đã đi một lần, nhưng còn Trầm Hiên Lâm thoạt nhìn lại đối với đường quê nắm rõ như lòng bàn tay.

"Lúc trước anh thường xuyên đến đây sao?", Bùi Khắc Thao hỏi.

"Đúng vậy, rất thích ở nơi này, vì vậy nên mới mua một căn nhà ở đây, mỗi khi mệt mỏi sẽ về đây ở mấy ngày", Trầm Hiên Lâm cất bước đi về phía trước, không quên đỡ lấy cánh tay Bùi Khắc Thao, "Nơi này có chút lầy lội, cẩn thận đất trơn."

"Định mang tôi đi đâu vậy?", Bùi Khắc Thao đỡ thắt lưng, để Trầm Hiên Lâm dìu mình, có chút tò mò hỏi.

Trầm Hiên Lâm cười nhạt, "Sắp tới, em đi rồi sẽ biết."

Hai người đi khoảng chừng hơn mười phút, thẳng đến cuối rừng, mới nhìn thấy một khoảng đồng cỏ rộng lớn, dừng lại trước hàng rào, ánh mắt ngắm nhìn những con bò sữa trắng đen đan xen lẫn nhau trên đồng cỏ, còn có cả những con ngựa cao to sung sức với bộ lông màu nâu.

Bùi Khắc Thao thật có chút bất ngờ, vuốt nhẹ phần bụng cao to, cười hỏi: "Sao lại nhớ mà dẫn tôi tới đây? Dưỡng thai sao?"

"Em ở đây chờ tôi một chút, tôi lập tức quay lại", Trầm Hiên Lâm có chút bí ẩn chớp chớp mắt nhìn Bùi Khắc Thao, xoay người đi về hướng ngôi nhà ngói hai tầng màu xanh nhạt cách đó không xa. 




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét