Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 26

Chương 26:

Mấy phút đồng hồ trôi qua, Trầm Hiên Lâm cuối cùng từ trong phòng đi ra, trong tay còn bế một vật gì đó, Bùi Khắc Thao không mang kính, vì vậy nhìn không rõ, cho đến khi Trầm Hiên Lâm tiến lại càng gần, cuối cùng cậu mới thấy rõ Trầm Hiên Lâm đang ôm là một con chó con lông vàng.



Trầm Hiên Lâm nâng con chó qua đỉnh đầu, giơ lên thật cao, chạy nhanh tới, khuôn mặt hiện rõ vẻ phấn khích.



"Sao lại là con chó con?", Bùi Khắc Thao thật sự bất ngờ, nhưng hiện tại bụng cậu đã tám tháng thật to nên không thể khom lưng được, liền tỏ ý để Trầm Hiên Lâm đưa con chó qua.

"Con chó nhà bạn tôi mới sinh một lứa, tôi đặc biệt nói cho họ biết để chừa lại một con, muốn tặng nó cho em", Trầm Hiên Lâm đem con chó con trong tay đưa tới, còn nói thêm: "Coi chừng, đừng để nó đá trúng em."

Bùi Khắc Thao nhận lấy chó con bé xíu toàn thân lông xù, ôm vào trong ngực nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, ôm trong tay vật nhỏ này làm cậu liên tưởng đến đứa con trong bụng mình, sự ấm áp trong lòng chậm rãi dâng tràn.

"Tôi vẫn mong muốn, con chúng tra lớn lên có một con chó làm bạn, như vậy bất luận là sức khỏe hay tính khí của con cũng đều có ích", Trầm Hiên Lâm đi vài bước rồi dừng lại ngồi trên bãi cỏ, đốt điếu thuốc, trong lòng kì vọng và yêu thương nói.

Bây giờ, bởi vì phải chú ý đến thể trạng của Bùi Khắc Thao, khi Trầm Hiên Lâm và Bùi Khắc Thao ở cùng nhau anh rất ít khi hút thuốc, nhưng hôm nay ở vùng quê, trên đồng cỏ mênh mông, Trầm Hiên Lâm cũng muốn mình thư giãn một chút.

Trầm Hiên Lâm nhìn Bùi Khắc Thao vẫn vuốt ve bộ lông trên lưng con chó con, con chó con cũng rất thân thiện với Bùi Khắc Thao, đưa đầu lưỡi béo mập không ngừng ghé vào trong lòng Bùi Khắc Thao thở, hai con mắt nhỏ lười biếng híp lại.

"Thích không?", Trầm Hiên Lâm nhả hơi khói dài, quay đầu nhìn Bùi Khắc Thao.

"Tôi chưa từng nghĩ sẽ được anh tặng một con chó", Bùi Khắc Thao vuốt ve con chó nhỏ, cười nhạt nói.

"Nếu em thích nó, trước tiên đem gửi nó cho người bạn của tôi ở đây, chờ em sinh xong, tĩnh dưỡng thỏa đáng chúng ta sẽ mang nó về, thấy thế nào?", Trầm Hiên Lâm đề nghị.

"Xem ra anh đối với cuộc sống trong tương lại, đều đã vạch sẵn kế hoạch rồi?" Bùi Khắc Thao nhìn Trầm Hiên Lâm hút thuốc cách đó không xa, ý tứ nói.

Trầm Hiên Lâm đưa đầu mẩu thuốc lá đến, nhẹ nhàng hít một hơi, "Cũng không hẳn, tôi tôn trọng sự lựa chọn của em."

"Tôi không có ý gì khác, Khắc ", Trầm Hiên Lâm thấy cậu ngừng lại, cũng ý thức được lời nói của mình có thể khiến Bùi Khắc Thao suy nghĩ nhiều, liền giải thích.

Bùi Khắc Thao nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía đồng cỏ rộng lớn.

Ánh nắng chiều tà của hoàng hôn hắt lên đôi vai hai người ngồi cạnh nhau, khiến con người ta cảm thấy tĩnh lặng và yên bình.

"Anh có từng yêu ai chưa?", Bùi Khắc Thao đột nhiên hỏi.

"Có", Trầm Hiên Lâm không có trốn tránh.

"Tại sao lại xa nhau?"

"Ha hả, có lẽ là số phận như thế. Chúng tôi đã từng yêu nhau say đắm, nhưng sau đó vì sự lựa chọn cuộc sống trong tương lai khác biệt mà chia tay, cậu ta đi đến một nơi khác, còn tôi ở lại", Trầm Hiên Lâm muốn nhẹ nhàng bình thản thuật lại đoạn kí ức từng trải này, nhưng khi miệng vừa nói ra, anh nhận ra mình làm không được, đành thở dài nói: "Bây giờ nghĩ lại, năm đó chúng tôi ngoài yêu nhau ra, cũng làm tổn thương nhau, khi đó thực sự không hiểu trả giá là cái gì, cũng không biết làm thế nào để cho đối phương cảm thấy hạnh phúc."

"Tôi hiểu được", ánh mắt và giọng nói của Bùi Khắc Thao đều rất ấm áp, tiếp tục chậm rãi nói: "Có đôi khi, vết thương chính là cơ hội để cho ánh mặt trời chiếu rọi vào nội tâm đang rối bời, chính vì có một vết thương như vậy, năng lực mới được khai sáng."

Bùi Khắc Thao nói Trầm Hiên Lâm nghe hiểu, những lời này không phải để miêu tả tình trạng của hai người, hai trái tim cô đơn và tan vỡ, đều đã từng vì yêu mà đau khổ, vì yêu mà cuồng si, cũng chính vì vậy đã để lại trong họ một vết thương thật lớn, để cho họ càng hiểu thêm thế nào là yêu, thế nào là trân trọng.

"Khắc, những ngày qua tôi đang suy nghĩ, có lẽ khi một người nào đó rời khỏi cuộc sống của một ai đó, chính là vì thế gian này đã định trước sẽ có một người khác đi vào chăng", Trầm Hiên Lâm nhìn chân trời đang dần rủ xuống ánh chiều tà, quay sang Bùi Khắc Thao ngồi yên bên cạnh nói.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét