Thứ Năm, 13 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 28

Chương 28:

Trầm Hiên Lâm nghe xong khóe môi mỉm cười, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Bùi Khắc Thao, hai tay giữ vững hai bên thân người cậu, vì Trầm Hiên Lâm sợ sẽ chèn ép lên phần bụng tám tháng của Bùi Khắc Thao.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm âm u yên tĩnh như cổ vũ hai người trên chiếc giường gỗ trong phòng ngủ rộng lớn, có Bùi Khắc Thao đang mang thai trước mặt, dù tấm chăn dày đang đắp trên người bị tung ra, cũng có thể khiến Trầm Hiên Lâm cảm thấy mềm lòng ấm áp.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên anh cùng Bùi Khắc Thao nằm cùng nhau, nhưng lại khiến Trầm Hiên Lâm cảm thấy một cảm giác quen thuộc, cảm giác quen thuộc này thật khó mà giải thích, nhất là khí tức tỏa ra từ người Bùi Khắc Thao, anh rất thích.

Trầm Hiên Lâm nhớ đã từng có người nói với anh rằng, có lẽ con người vẫn còn giữ được tập tính của động vật, trong nhiều trường hợp có thể từ trên người đối phương biết được người này có thích hợp với mình hay không. Trầm Hiên Lâm đối với kết luận như vậy vẫn còn thái độ bán tín bán nghi, hơn nữa trước đây cũng chưa từng da thịt thân cận với Bùi Khắc Thao, vì vậy ấn tượng của Trầm Hiên Lâm về Bùi Khắc Thao cũng không sâu sắc.

Nhưng đêm nay, anh tin.

Bùi Khắc Thao bởi vì đang mang thai, gần đây thân thể cũng mới bình phục một chút, có chút vô lực nằm trên giường, một tay nhẹ đặt trên bụng, cũng không muốn di chuyển, mặc cho Trầm Hiên Lâm điều động cảm xúc của mình, âu yếm hôn mình.

Dưới ánh trăng sáng, Trầm Hiên Lâm cứ nhìn Bùi Khắc Thao trước mắt mình.

Cuối tuần trước, Bùi Khắc Thao vừa mới cắt tóc, bây giờ đã nhanh mọc dài ra cả tấc, càng phát huy vẻ đẹp tuy gầy nhưng anh tuấn của Bùi Khắc Thao. Anh nhớ rõ Bùi Khắc Thao trong khi làm việc có ánh mắt sắc bén, vẻ mặt chăm chú và khả năng tính toán gần như hoàn toàn chính xác, nếu như Bùi Khắc Thao không mang thai và sắp sinh, sợ là vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ có dáng vẻ yếu đuối như vậy.

Trầm Hiên Lâm thích ngón tay của Bùi Khắc Thao, mười ngón tay thon dài thẳng chắc, kích cỡ bàn tay vừa phải, da trắng và ấm áp, đầu ngón tay được cắt dũa vuông vắn. Có thể thấy Bùi Khắc Thao là một người chăm sóc tay rất kĩ, chỉ là không biết đường tình cảm và số mệnh trong tay Bùi Khắc Thao có thể trùng khớp với mình hay không.

Trầm Hiên Lâm kéo tay Bùi Khắc Thao qua, hôn lên mu bàn tay cậu, hỏi: "Khắc, em có từng nghĩ tới hay không, em và tôi ở cùng nhau như thế này?"

"Có", Bùi Khắc Thao nhẹ giọng trả lời, đem cánh tay lúc đầu đặt trên bụng tới, vuốt nhẹ cánh tay rắn chắc của Trầm Hiên Lâm.

"Ha? Thật chứ? Vào lúc nào?", Trầm Hiên Lâm cảm thấy hứng thú.

"Chính là lần kiểm tra ở bệnh viện trước kia."

"Sao tôi chưa từng biết vậy nhỉ", Trầm Hiên Lâm lắc đầu cười nhạt nói, trong lòng Bùi Khắc Thao đang nghĩ gì, quả nhiên không phải mình có thể nhìn thấu được, nhưng anh biết Bùi Khắc Thao là một người rất chân thành.

"Anh chưa từng hỏi, tôi cũng không muốn nói."

Khi Hạ Dật Tuyền mất đi, trái tim Bùi Khắc Thao vẫn không thể tiếp nhận thêm bất kì ai, tuy rằng bình thường cậu đối xử tốt với nhiều người, nhưng trái tim cậu lại giống như tro tàn, không thể cháy được. Cho đến khi có đứa bé này, động đậy trong bụng cậu, Bùi Khắc Thao mới có thể dần dần cảm nhận được một sinh mệnh đang tồn tại và lớn lên trong người mình, dường như cậu không chỉ đang mang thai một sinh mệnh mà là cả một niềm hi vọng, một tình yêu thương.

Đúng vào thời điểm này, Trầm Hiên Lâm đi vào cuộc sống của cậu, mang cho cậu những cảm xúc khác xa với quá khứ. Cậu cảm ơn Trầm Hiên Lâm đã cho mình tình yêu và luôn ở bên cậu, không ích kỉ cưỡng ép cậu, cũng không bắt cậu phải lựa chọn khó xử, có lẽ mọi sự bắt đầu là lúc cậu mang thai trong bệnh viện, cứ như vậy tự nhiên phát triển, Bùi Khắc Thao nghĩ cũng không có gì là không tốt.

Dù sao, đây cũng là đứa con của họ, cũng là nơi bắt đầu tình yêu của hai người.

"Con gái vẫn đang chuyển động này", Trầm Hiên Lâm kề sát vào bụng Bùi Khắc Thao, liền thấy đứa bé đạp một cái thật mạnh, làm bụng Bùi Khắc Thao lộ ra khỏi áo ngủ.

"Bé con gần đây đêm nào cũng động", Bùi Khắc Thao phải lần thứ hai vỗ về đứa con trong bụng , có chút không khỏe nói.

"Ha ha, xem ra sau này sẽ là một bé gái thích sống về đêm!", Trầm Hiên Lâm cố ý quấy rầy Bùi Khắc Thao, ghé vào lỗ tai cậu, nhẹ giọng nói.

Tay Trầm Hiên Lâm từ dưới áo ngủ Bùi Khắc Thao mò vào, có thể vì nhiệt độ cơ thể cậu có chút cao, tay đặt trên chiếc bụng ấm áp của Bùi Khắc Thao, nhiệt độ tương phản Trầm Hiên Lâm cảm nhận rất rõ ràng. Anh chưa từng sờ qua bụng Bùi Khắc Thao, đem toàn bộ bàn tay hoàn toàn đặt trên mặt da thị trơn mịn của cậu, cảm nhận đứa bé đang chuyển động bên trong.

Từ lúc mang thai thì đây chính là chỗ yếu nhất của Bùi Khắc Thao, vì nguyên do cấy phôi, nếu như xảy ra xuất huyết nhiều ngoài ý muốn, thì trong thời gian ngắn tính mạng Bùi Khắc Thao sẽ nguy hiểm, mà đây cũng là nơi ngoan cường nhất của Bùi Khắc Thao, bởi vì trong bụng là một đứa bé đang lớn lên khỏe mạnh, hơn nữa, ngày qua ngày, đứa bé càng lúc càng nhanh lớn, đến mức Trầm Hiên Lâm dường như có thể thấy dưới ánh mặt trời một thân hình nhỏ bé đang chạy về phía mình, khuôn mặt là sự kết hợp giữa anh và Bùi Khắc Thao, đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn như thiên sứ.

Đối với đứa con gái này, Trầm Hiên Lâm bây giờ ngoại trừ thấy biết ơn, trong lòng còn tràn đầy chờ mong và xúc động.

Bùi Khắc Thao mím môi liếc anh, cười trêu: "Như vậy đủ để chứng minh có một nửa huyết thống của Trầm Hiên Lâm anh rồi."

"Ừ", Trầm Hiên Lâm ôm Bùi Khắc Thao nằm xuống một lần nữa, không đáp lại lời cậu, cũng không muốn đem trọng tâm câu chuyện lệch qua chỗ khác, anh lúc này thật sự muốn Bùi Khắc Thao, thật sự, rất muốn rất muốn...




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét