Thứ Năm, 13 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 29

Chương 29 (có H)


Trầm Hiên Lâm đem người vừa dựa vào mình lại gần một chút, ôm Bùi Khắc Thao vào lòng, đầu mũi nhẹ dụi vào trong áo ngủ của cậu, tham lam cảm thụ khí tức nhẹ nhàng và nhàn nhạt. 

"Khắc, tuy rằng anh rất muốn nhưng sợ mình sẽ làm em bị thương", từ trước đến nay lần đầu tiên ôm một người nam nhân mang thai làm việc này, Trầm Hiên Lâm không khỏi khẩn trương, anh hiện giờ không thể không quan tâm đến thân thể Bùi Khắc Thao.

"Em biết, em chỉ muốn...xác định hai chúng ta có chung một cảm giác", Bùi Khắc Thao thành thật.

Trầm Hiên Lâm đưa ngón tay khẽ chạm vào hàng lông mày đen rậm của Bùi Khắc Thao, "Đây coi như là em thừa nhận mối quan hệ của chúng ta, phải không?"

"Phải", Bùi Khắc Thao nhàn nhạt cười cười, nụ cười đó rất đẹp, làn môi mỏng chậm rãi cong lên thành độ cung tuyệt đẹp.

"Vậy em bây giờ... Có thể chứ?", Trầm Hiên Lâm còn nhớ trước đây làm phẫu thuật cấy phôi thai, Khâu Hàm Đình đã từng nói, lúc mang thai Bùi Khắc Thao dùng thuốc điều tiết nội tiết tố, sẽ điều hòa cơ thể để thích ứng với điều kiện mang thai. Nói cách khác, chức năng bộ phận sinh dục của Bùi Khắc Thao có thể sẽ tạm thời giảm xuống, phải đợi sinh xong thì chức năng điều tiết này mới quay về tình trạng ban đầu.

"Không biết, từ khi mang thai không có thử qua, hôm nay đúng lúc chúng ta thử xem."

"Nhiều tháng qua cũng chưa từng sao?", Trầm Hiên Lâm hơi chấn động một chút, có hơi khó tin.

Trầm Hiên Lâm không đành lòng hỏi tiếp, thầm nghĩ để Bùi Khắc Thao hảo, chỉ mình mới có khả năng, đối tốt với cậu. (mình để chữ "hảo" vì không nghĩ ra được từ gì có thể hợp với văn phong)

"Anh sẽ nhẹ nhàng, nếu em không thoải mái, hãy nói cho anh biết", Trầm Hiên Lâm nói khẽ rồi trở mình ôm lấy Bùi Khắc Thao.

Bùi Khắc Thao rất cảm động vì sự quan tâm của anh, đưa tay nắm lấy hai cánh tay Trầm Hiên Lâm đang ôm mình.

Hai người đến vội vội vàng vàng, cũng không mang theo đồ giúp tăng thêm tình thú, Trầm Hiên Lâm chỉ có thể đưa tay cởi chiếc quần ngủ rộng thùng thình của Bùi Khắc Thao ra, bên trong còn có một chiếc quần lót mềm mỏng màu trắng, đưa ngón tay chậm rãi đi vào.

Bùi Khắc Thao không nói gì, nhưng thân thể lại khẽ run. Miệng huyệt Bùi Khắc Thao rất chặt, hơn nữa lại khô ráp, mới đưa hai ngón tay vào đã hơi khó khăn, trong vách cực nóng mà trơn, xúc cảm mềm mại hoàn toàn đủ để khơi mào tình thú dâng cao vô hạn của Trầm Hiên Lâm ngay lập tức.

Đặc biệt với thái độ và động tác của Bùi Khắc Thao, càng khiến Trầm Hiên Lâm cảm thấy hưng phấn không chịu nổi.

Trầm Hiên Lâm thích Bùi Khắc Thao, do đó anh muốn có thể chiếm giữ Bùi Khắc Thao, tuy thích Bùi Khắc Thao nhưng cũng không cường thế cưỡng ép cái người có thể trạng yếu trước khi sinh này, càng làm cho Trầm Hiên Lâm cảm thấy rất có cảm giác thành công mỹ mãn, cũng muốn thương cậu yêu cậu thật nhiều.

Chỉ chốc lát sau, miệng huyệt được mở rộng, cũng càng ngày càng mềm mại, từ trong cơ thể Bùi Khắc Thao chảy ra chút ít dịch thể ấm áp, có thể làm trơn chỗ kia. Trầm Hiên Lâm động tay hai cái liền cởi xuống đồ ngủ của mình, chà xát đỉnh dụng vọng thẳng đứng của mình, lại cúi người nằm nghiêng phía sau Bùi Khắc Thao, ôm lấy cái bụng tròn trịa nặng nề của cậu, đem phân thân mình đi vào.

"Ách", Bùi Khắc Thao đỡ bụng rên nhẹ một tiếng, Trầm Hiên Lâm ôm cậu vào trong ngực mình, hôn lên tóc cậu.

"Đau không?", hai người hòa quyện vào nhau, Trầm Hiên Lâm còn chưa kịp trừu động phân thân mình, lại hỏi trước.

"Không có", Bùi Khắc Thao hay cánh tay đan vào, nắm chặt hai tay Trầm Hiên Lâm bao quanh mình.

Cái ôm này còn khiến cho thân thể hai người gắn bó chặt chẽ với nhau, hơn nữa dục vọng giao hợp lần đầu tiên làm cả hai cùng có cảm giác hòa làm một thể. Nhiều năm như vậy, không phải ai cũng có thể mang lại cảm giác này cho Trầm Hiên Lâm, nhưng Bùi Khắc Thao lại có thể hiển nhiên làm được. Từ sau khi Kiếm rời đi, Trầm Hiên Lâm không cùng bất kì ai có sự hòa hợp cả về tâm hồn lẫn thể xác, hai người đã chia tay lâu rồi, mặc dù anh không muốn sự thật này,nhưng cũng đành bất lực chỉ có thể tiếp nhận.

Anh cần tình, nhưng anh không yêu.

Sự thực hoang đường ấy cũng kéo dài đến tận bây giờ. Trầm Hiên Lâm biết mình đã ở trong cơ thể Bùi Khắc Thao, Bùi Khắc Thao dùng phương thức này để giải thích với anh rằng cậu đã chấp nhận anh, nhưng trong khoảnh khắc vui mừng đến tê dại, Trầm Hiên Lâm lại tự hỏi, tất cả chuyện này có phải là thật hay không?

"Khắc, em có thoải mái không?", Trầm Hiên Lâm ôn nhu di chuyển phân thân mình, mặc dù mật huyệt Bùi Khắc Thao càng lúc càng ướt, ngay cả đâm sâu vào và rút ra cũng cẩn thận, bởi vì anh muốn để Bùi Khắc Thao hưởng thụ phần vui thích, không phải chỉ riêng mình anh. Vả lại bây giờ Bùi Khắc Thao sắp sinh, bất kể thế nào đi nữa anh cũng sẽ không dùng phương thức thô bạo và kịch liệt để đối đãi với thân thể cậu đang mang thai tám tháng.

Bùi Khắc Thao thở ra, đem phân thân trên người mình di động ra, có chút ủ rũ nói: "Em quả thật không thể."

Trầm Hiên Lâm nghe xong liền đem hạ thân đi ra, an ủi phân thân trần trụi phía trước của Bùi Khắc Thao, đúng là vật chính giữa nửa mềm nửa thẳng. 

"Bởi vì dùng thuốc nội tiết tố sao?", Trầm Hiên Lâm vuốt ve phân thân Bùi Khắc Thao, hỏi.

"Chắc là vậy", chuyện này thật khiến Bùi Khắc Thao thất vọng không biết làm sao, cậu có thể mang thai nhưng cậu lại khó có thể chấp nhận mình không còn là người đàn ông nữa.

Trầm Hiên Lâm có thể hiểu được tâm trạng của Bùi Khắc Thao, biết lời nói an ủi bây giờ không thể giúp ích được trong chuyện này, liền tiến đến ôm chặt Bùi Khắc Thao, hôn lên má cậu, "Tối nay để anh giúp em, đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta còn nhiều thời gian mà."



Mình đổi cách xưng hô nhé, tình cảm hai người đã tiến triển đến giờ nên có lẽ sẽ không sao đâu nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét