Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 30

Chương 30:



Hai người ở cùng nhau là như thế nào?


Có phải là bất kể những thăng trầm, đau ốm hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo túng đều có nhau?

Trầm Hiên Lâm biết Bùi Khắc Thao đang vì mang thai đứa bé này mà phải chịu đựng và hy sinh những gì, cũng biết bây giờ mình càng phải trân trọng cậu hơn.

Anh đưa tay cầm lấy phân thân Bùi Khắc Thao, nhẹ nhàng xoa nắn cho cậu, một lát sau, lại hướng dưới cái bụng tròn trịa của Bùi Khắc Thao cẩn thận vuốt ve.

Hiện giờ Bùi Khắc Thao không thể tiếp nhận giao hợp kịch liệt được, việc xoa nắn chầm chậm này mang đến cho cậu sự hưởng thụ thư giãn mà nhẹ nhàng.

Thân thể Bùi Khắc Thao dán chặt vào trong lồng ngực Trầm Hiên Lâm, sự âu yếm này dần dần khiến cậu từ hạ thân đến bụng đều nhột, hơn nữa bụng cậu hiện giờ đang mang thai lại càng nhạy cảm, cảm xúc này kéo dài trong chốc lát đã lan đến khắp thân thể.

Trầm Hiên Lâm dùng tay kia cẩn thận bao quanh bụng tròn của Bùi Khắc Thao, đưa chân ra kẹp lấy bắp đùi thon dài của cậu, hướng đầu ra hôn trên gò má và vành tai Bùi Khắc Thao, hạ thân cứng thẳng còn đang ở nơi ấm áp trơn trượt ướt át kia.

Đây là lần đầu tiên anh hoàn toàn chiếm lấy thân thể Bùi Khắc Thao, hiện thực này cho anh cảm giác hạnh phúc kéo dài.

Vì yêu mến nên tiến nhập thân thể cậu ấy, một luồng khí tức vô hình nóng bỏng chậm rãi vây quanh thai nhi trong bụng Bùi Khắc Thao, trực tiếp quấn lấy trái tim Bùi Khắc Thao.

Mỗi một lần phân thân Trầm Hiên Lâm luật động là mỗi lần Bùi Khắc Thao trầm giọng thở hổn hển, điều đó chứng tỏ sự tồn tại của Trầm Hiên Lâm đang gõ vào cánh cửa lòng của Bùi Khắc Thao.

Bùi Khắc Thao đỡ thắt lưng, nửa thân trần nằm nghiêng, hạ thể hoàn toàn  nằm trong sự khống chế của Trầm Hiên Lâm, theo luật động của anh trước sau lay động.

Trầm Hiên Lâm luồn tay vào trong áo ngủ Bùi Khắc Thao, cởi cúc áo ra, vuốt ve đầu vú ở ngực hơi nhô ra vì mang thai.

"Nhẹ chút, đau...” Bùi Khắc Thao ngay lập tức vì động tác này rõ ràng không được thoải mái, trầm giọng ngăn cản Trầm Hiên Lâm.

"Thật là căng?", Trầm Hiên Lâm nhẹ vỗ về chỗ đó, ngực Bùi Khắc Thao mặc dù nói không có nở nang nhiều, nhưng đúng thật không còn bằng phẳng nữa, nơi gắn liền với bụng cũng đã xuất hiện một khe rãnh nhàn nhạt.

"Sắp sinh nên có lẽ là vậy", Bùi Khắc Thao cảm thấy có chút xấu hổ, giọng điệu hờ hững giải thích. Thai nhi càng gần tới tám tháng, cậu càng cảm giác đầu vú ngực mình bắt đầu sưng, sau khi sinh con cậu cũng không biết liệu mình có sữa giống như phụ nữ bình thường hay không, nhưng cậu thật sự không muốn mình phải cho con bú.

Trầm Hiên Lâm gật đầu, bàn tay chậm rãi chuyển xuống, nhẹ nhàng sờ bụng Bùi Khắc Thao, đứa con lúc này hình như ngoan hơn nhiều, không có động tĩnh lớn.

Thành thật mà nói, tuy rằng lúc trước Trầm Hiên Lâm có chút đắn đo không biết Bùi Khắc Thao có thể tiếp nhận chừng mực này hay không, nhưng hiện tại xem ra người đàn ông mang thai này rất dễ dàng lấy lòng, bất luận thân thể hay tinh thần, đều cực kì dễ dàng đạt được sự hưng phấn.

Thế nhưng thể lực người này tựa hồ cũng có hạn dù cho Trầm Hiên Lâm có cẩn thận từng li từng tí, không lâu sau trong tiếng thở dốc có thể nghe ra Bùi Khắc Thao bắt đầu có chút suy yếu không đủ sức, hiển nhiên Bùi Khắc Thao vẫn mong dục vọng Trầm Hiên Lâm có thể lên đến đỉnh, vì vậy cậu vẫn tiếp tục nhẫn nại không chịu kêu anh dừng lại.

Nhưng Trầm Hiên Lâm không muốn tiếp tục nữa, anh biết tình trạng thân thể Bùi Khắc Thao, cũng không muốn cậu xảy ra sự việc ngoài ý muốn nào, đành ôm chặt Bùi Khắc Thao luật động vài lần rồi rút phân thân ra. Kỳ thực hôm nay, Trầm Hiên Lâm cũng không mong chờ gì nhiều, thái độ Bùi Khắc Thao đã hàm ý đón nhận chính mình, đối với Trầm Hiên Lâm điều này so với cái gì cũng quý giá hơn.

"Xảy ra chuyện gì sao?", Bùi Khắc Thao thấy Trầm Hiên Lâm rút ra, hơi nghiêng đầu hỏi.

"Ừ, sợ em khó chịu", Trầm Hiên Lâm hôn má Bùi Khắc Thao, một tay hướng vào tủ đầu giường lấy khăn giấy, che phân thân mình, chà xát hai cái rồi bắn vào trên giấy.

"Không sao đâu."

"Không thể để em có chuyện gì được, trước khi em sinh cẩn thận vẫn hơn", Trầm Hiên Lâm đem thân thể của chính mình lau sạch sẽ, sau khi phun ra cũng thấy đặc biệt thư sướng, tràn đầy yêu mến, nếu không vì phải chú ý đến thân thể mang thai của Bùi Khắc Thao, trong ngày hôm nay bọn họ nhất định sẽ tận hứng một chút.

"Muốn anh giúp em không?", Trầm Hiên Lâm cũng dùng khăn giấy lau sạch hậu huyệt Bùi Khắc Thao, sau đó đứng dậy đi tới bên kia giường, nằm xuống trước mặt Bùi Khắc Thao.

"Không cần, em sợ là hoàn toàn không được", Bùi Khắc Thao có chút cười khổ.

Trầm Hiên Lâm nhìn dáng vẻ của cậu, thầm nghĩ thật muốn ôm lấy cậu, muốn yêu thương cậu.

"Khắc", Trầm Hiên Lâm vẫn như cũ cẩn thận vuốt ve nhẹ bụng cậu, nhẹ giọng kêu.

"Anh muốn nói gì sao?"

Mới vừa miệt mài xong thân thể Trầm Hiên Lâm cũng có chút lâng lâng, ôm Bùi Khắc Thao không biết tại sao bỗng nhiên nghĩ tới mấy câu, "Thời gian qua anh mới vừa xem một trang tác phẩm văn học về tình yêu, chỉ nhớ được một chút, muốn nói cho em nghe."

"Em đang nghe."

"Anh nhớ được câu nói kia thế này, trong hàng ngàn người đi qua đời bạn, trong hàng ngàn năm, từ trong hoang dã và thời gian vô tận, không sớm một bước, cũng không trễ một bước, vừa vặn đuổi kịp, mới biết được nguyên lai cậu ấy cũng ở nơi này"(1), Trầm Hiên Lâm bình yên hôn gò má của Bùi Khắc Thao trong lòng, ẩn tình dịu dàng nói: "Có lẽ, vận mệnh của chúng ta đã được định sẵn từ kiếp trước."

Chú thích:

(1): Đây là trích đoạn trong truyện ngắn “Tình yêu” của tác giả Trương Ái Linh, một kì nữ trong văn học cận đại Trung Quốc. 

Nguyên văn đoạn trích: “Gặp người mà bạn đã gặp trong ngàn vạn người xa lạ, trong ngàn vạn năm, trong vô biên và hoang lạnh thời gian, không sớm một bước, cũng không muộn một bước, mà vừa kịp lúc, rồi cũng chẳng có lời nào khác để nói, chỉ khẽ khàng hỏi một câu: “Ồ, bạn cũng ở đây à?”. (Trần Trúc Ly dịch, nguồn: vantuyen.net)




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét