Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

[NHDV] Chương 6

Chương 6:

Từ lúc chia tay ở bữa cơm không vui kia, Bùi Khắc Thao và Trầm Hiên Lâm không còn liên lạc với nhau nữa.

Ngay cả trước đây, theo bình thường, mỗi hai tuần là bệnh viện lại thông báo Trầm Hiên Lâm về kiểm tra thân thể cho Bùi Khắc Thao cũng ngừng lại. Trầm Hiên Lâm phỏng đoán có lẽ là ý tứ của Bùi Khắc Thao.

Nếu thái độ của Bùi Khắc Thao quyết tuyệt và cứng rắn như vậy, ý muốn nói mình không nên hi vọng làm phiền cậu ta, Trầm Hiên Lâm thiết nghĩ mình không cần phải...tự làm mất mặt mình, Trầm Hiên Lâm anh từ trước đến nay cũng không phải là người có tính nhu nhược.

Thoáng cái đã sắp qua hai tháng, Trầm Hiên Lâm bắt đầu nghĩ, thật ra theo như Bùi Khắc Thao nói, đợi đến khi cậu sinh con liền thông báo cho anh cũng không có gì là không tốt, dù sao người mang thai cũng không phải là mình, anh cũng có thể ít phải bận tâm, huống hồ bây giờ là cuối năm, trong công ty quả thực rất bận rộn.

Trong khoảng thời gian này, quen biết một người mới tên là Kiệt, hai người sống chung cũng không tệ lắm.

Nhưng điều này nếu nói không sai, Trầm Hiên Lâm biết rõ đây bất quá chỉ là một hồi vui thích mà thôi, như thế đã nhiều năm qua, anh đã không còn biết cái gì gọi là chân tình thực sự.

Giống như vết sẹo đã kết vảy, chạm vào có cảm giác chậm chạp dị thường.

Đợi chờ cuối cùng cũng có vài ngày nghỉ lễ, Trầm Hiên Lâm cũng muốn khẩn trương buông lỏng một chút những mệt mỏi thể xác và tinh thần gần đây, chuẩn bị cùng Kiệt nghỉ phép đi ra ngoài nghỉ ngơi.

Ngày hôm đó bên ngoài tuyết như lông ngỗng, trong bóng đêm hai người ở bên ngoài ăn cơm tối xong, trở lại căn hộ của Trầm Hiên Lâm, sửa sang đồ đạc ngày mai xuất hành, nghĩ không khỏi cao hứng, liền quấn quít miệt mài đến tận khuya mới chịu đi ngủ.

Mãi đến khi trời hửng sáng, đầu giường vang lên tiếng chuông điện thoại di động đánh thức Trầm Hiên Lâm đang ngủ, Trầm Hiên Lâm cầm điện thoại lên mở mở đôi mắt buồn ngủ, nhìn dãy số một chút, số lạ, cũng không phải Bùi Khắc Thao, nghĩ có thể là số điện thoại công cộng.

"Xin chào", Trầm Hiên Lâm có chút mơ hồ nói, đích thực đối với người gọi điện thoại vào đêm khuya này có chút bất mãn.

"Xin chào, xin hỏi đây có phải là ngài Trầm Hiên Lâm không?", bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng nam thanh niên, tốc độ nói rất nhanh.

"Là tôi, có chuyện gì không?"

"Tôi là Khâu Hàm Đình, mong anh nghe tôi nói, anh có thể vui lòng lập tức đến chỗ ở của Bùi Khắc Thao không, cậu ấy vừa gọi điện thoại cho tôi, tình trạng phi thường không tốt, mà tôi bây giờ không có ở trong thành phố, khoảng chừng sáng sớm mai mới có thể bay về. Bất kể cậu ấy muốn thế nào, cũng xin anh lập tức đưa cậu ấy đi bệnh viện kiểm tra, tuyệt đối không thể chậm trễ!", thanh âm của Khâu Hàm Đình rất lo lắng nhấn mạnh.

Trầm Hiên Lâm chợt ngồi dậy, anh biết nhất định có chuyện, mặc kệ trước đó vài ngày thái độ Bùi Khắc Thao đối với mình như thế nào, dù gì cậu ấy mang bầu, bây giờ là hai mạng người, tuyệt đối không thể ở thời điểm mấu chốt vẫn làm mặt lạnh với Bùi Khắc Thao.

"Được, tôi lập tức đi ngay", Trầm Hiên Lâm mới vừa nói xong mới phát hiện, bản thân căn bản không có địa chỉ của Bùi Khắc Thao, liền nhanh hỏi: "Cậu ấy hiện đang ở đâu?"

Khâu Hàm Đình lập tức nói cho Trầm Hiên Lâm biết địa chỉ căn hộ kia, một mình ở chỗ đó đại khái lái xe phải tốn hơn hai mươi phút.

"Ngày mai không thể cùng em đi nghỉ phép, em tự mình đi chơi đi, khi nào về gọi điện cho anh", Trầm Hiên Lâm nhanh chóng đứng lên mặc quần áo, đem vé máy bay trên ghế salon ném về phía giường bên kia, Kiệt, đang nằm xụi lơ một chỗ.

"Trễ rồi anh còn đi đâu vậy?!", Kiệt cuối cùng cũng bị đánh thức, ngẩng đầu lên không kiên nhẫn hỏi.

Trầm Hiên Lâm chưa kịp trả lời cậu ta, liền xốc áo khoác chạy ra ngoài, một khắc anh cũng không dám chậm lại, rất sợ Bùi Khắc Thao sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, tính toán thai nhi trong bụng Bùi Khắc Thao hiện tại cũng đã bảy tháng.

Ban đêm trên đường xe cộ rất ít, tuyết đọng rất dày, có vài chiếc ô tô làm nhiệm vụ xúc tuyết sáng sớm, Trầm Hiên Lâm không kịp để trên đường đóng băng tuyết, ở trên xa lộ cao tốc một mạch đi thẳng, vốn là hai mươi phút đi xe, dĩ nhiên giảm bớt gần như một nửa.

"Đinh đoong...đinh đoong...", Trầm Hiên Lâm xuống thang máy, tìm được cánh cửa số nhà của Bùi Khắc Thao, liền không kịp chờ đợi nhấn xuống nhiều lần.

"Đinh đoong...đinh đoong...", nửa ngày vẫn không có người nào ra, Trầm Hiên Lâm lòng như lửa đốt, ngay cả dự định báo cảnh sát đều có.

Lúc này Bùi Khắc Thao chợt mở cửa ra, Bùi Khắc Thao quần áo giản dị, tay để trên cánh cửa, sắc mặt thập phần tái nhợt, trong con ngươi cũng không có thần thái rạng rỡ như trước, nhìn người trước mắt một chút, khí lực không đủ, thấp giọng hỏi: "Sao lại là anh?", hiển nhiên Trầm Hiên Lâm không phải là người cậu mong đợi.

"Là Khâu Hàm Đình vừa gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi lập tức qua đây, cậu xảy ra chuyện gì?", Trầm Hiên Lâm rất lo lắng hỏi.

Bùi Khắc Thao khẽ gật đầu một cái, xoay người nói: "Vào đi."

Trầm Hiên Lâm thấy cậu còn có thể nói năng, coi như là thở phào một cái, sau đó liền theo chân Bùi Khắc Thao vào cửa.

Chú thích:


Hình ảnh minh họa, nguồn: http://weather.gdcct.gov.cn/

Tuyết như lông ngỗng: tuyết rơi dày và khốc liệt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét