Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

[NHDV] Chương 7

Chương 7:

Căn hộ này nằm đối diện hướng Nam, diện tích không nhỏ, phong cách tinh tế và thiết kế thanh lịch.



Thế nhưng Trầm Hiên Lâm vẫn cảm thấy một người sống ở đây quá mức trống trải, nếu hai người sống chung một nhà có lẽ tốt hơn.



Bùi Khắc Thao đỡ thắt lưng chậm rãi đi vào phòng khách ngồi xuống ghế sô pha trắng, dựa lưng vào cái đệm, quần áo màu tím nhạt, phần bụng so với lần trước Trầm Hiên Lâm nhìn thấy đã nhô ra thật nhiều, một hình dáng bụng phệ thuần chất của người mang thai.

Trầm Hiên Lâm nhìn Bùi Khắc Thao hoàn toàn mất hết khí thế bức người trước đây, mà còn ôm con của mình, trong lòng không hiểu sao đột nhiên mềm xuống, "Nói cho tôi biết rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì?"

"Nói ra anh có biết sao?", Bùi Khắc Thao vuốt ngang lưng, vừa đổi tư thế dựa.

"Lại nữa rồi!", Trầm Hiên Lâm trong lòng âm thầm mắng, mới vừa hạ quyết tâm nói tốt hai câu, cậu ta lại được voi đòi tiên, có điều khuôn mặt Bùi Khắc Thao vốn là rất anh tuấn nhưng hiện giờ có phần suy yếu, liền chịu đựng hít một hơi sâu nói: "Tôi đưa cậu đến bệnh viện."

"Không cần", không ngờ sắc mặt Bùi Khắc Thao tái nhợt mà còn kiên cường như vậy.

"Tôi qua đây lúc ba giờ sáng không phải để nhìn sắc mặt của cậu, hôm nay tôi quyết định rồi, không đi cũng phải đi", Trầm Hiên Lâm cuối cùng cũng nổi giận, tại sao cậu không chịu hiểu ý tốt của anh, ở trước mặt Bùi Khắc Thao anh luôn luôn bị hạ thấp và không được công nhận như thế.

"Tôi nói là không cần", Bùi Khắc Thao nặng lời đáp trả, lại đột nhiên vì động thai mà có chút khó chịu, cánh tay khoát lên sô pha đỡ lấy trán.

"Phải đi! Đứng lên, tôi đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra", Trầm Hiên Lâm biết mình không thể lay chuyển được cố chấp của cậu ta, liền tiến lên cầm cánh tay Bùi Khắc Thao, muốn kéo cậu đứng lên.

"Ách... ", ai ngờ động tác khí lực không lớn lại làm cho Bùi Khắc Thao đột nhiên khẽ kêu một tiếng, nửa thân thể vừa đứng dậy liền ngồi xuống.

Trầm Hiên Lâm không ngờ rằng thân thể Bùi Khắc Thao lúc này lại mẫn cảm như thế, anh thật sự không dùng lực, nhưng nhìn dáng vẻ Bùi Khắc Thao ôm bụng không ngừng thở dốc, ngực không khỏi có chút áy náy.

"Chỉ là đầu có chút choáng váng, đau bụng, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu", Bùi Khắc Thao chậm chậm, cũng không trách Trầm Hiên Lâm, thấp giọng nói.

"Thế này đối với thân thể cậu mà nói chính là chuyện nghiêm trọng", Trầm Hiên Lâm nhìn người mang thai trước mắt, một người phi thường cố chấp, thở dài một hơi.

"Dạo gần đây tôi hay như vậy", Bùi Khắc Thao thản nhiên nói.

Những lời này vừa nói ra không hiểu sao làm Trầm Hiên Lâm có chút nhói lòng, gần đây cậu ấy đều bị như vậy, mà mình lại không hề hay biết.

Bầu không khí trong phòng áp lực nặng nề, ban đêm ngoài cửa sổ tuyết rơi như phụ họa theo, thật là một cảm giác kì lạ không nói được.

Trầm Hiên Lâm không thích cảm giác này.

Bùi Khắc Thao lại một lần nữa để anh cách xa ngàn dặm, cho dù có là tình bằng hữu bình thường như thân thiết và chiếu cố cũng không tiếp nhận, anh không thích.

"Cậu đến tột cùng có biết hay không, nhìn cậu như vậy tôi rất lo lắng? Cậu có biết khi mới nghe Khâu Hàm Đình nói thời gian này tình trạng cậu không được tốt, dọc đường đi lòng tôi có nhiêu lửa đốt? Mãi đến khi thấy cậu mở cửa, tâm trạng tôi mới bình ổn?", Trầm Hiên Lâm ngồi bên cạnh Bùi Khắc Thao, thật sự không biết phải đối xử sao với người trước mặt mới tốt.

"Không cần lo lắng, tôi lúc đầu nghĩ thật sự không chịu nổi, muốn gọi Hàm Đình đến xem tôi, hiện tại thì tốt rồi". Bùi Khắc Thao nghe Trầm Hiên Lâm nói xong, giọng nói cũng có chút thay đổi.

"Đi bệnh viện đi, tôi cùng cậu làm kiểm tra kĩ lưỡng, để xem rốt cuộc nguyên nhân gì khiến cậu khó chịu như thế, được không? Cậu bây giờ không phải là một người nữa, phải suy nghĩ cho cả đứa bé", Trầm Hiên Lâm nghĩ để thuyết phục Bùi Khắc Thao, giọng của mình ôn hòa đến mức ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

"Áo khoác treo trong tủ quần áo", sau thời gian dài, Bùi Khắc Thao bỗng nhiên nói.

Trầm Hiên Lâm nghe thấy cười nhẹ, biết rằng Bùi Khắc Thao cuối cùng đã đồng ý đi bệnh viện.

Thể lực Bùi Khắc Thao rõ ràng rất kém cỏi, sau khi rời nhà tuyết rơi trơn trượt, Trầm Hiên Lâm phải cẩn thận đỡ cậu ấy.

Trước đây chưa từng tỉ mỉ quan sát cách đi đứng của Bùi Khắc Thao, ngày hôm nay Trầm Hiên Lâm lại phát hiện hình như chân phải của Bùi Khắc Thao không được tốt, nhìn phần bụng nhô lên của cậu, ngay cả đi bộ cũng có chút khó khăn.

Khắp bầu trời tuyết vẫn rơi nhiều chậm rãi tung bay, dưới ánh đèn phố xung quanh đã là một mảnh trắng xóa.

Từ rất nhiều năm trước Trầm Hiên Lâm đến thành phố này, liền thích mùa đông dài đằng đẵng ở đây.

Trầm Hiên Lâm nghĩ rằng mùa đông là mùa thông minh nhất trong bốn mùa, có thể biểu hiện lý trí rõ ràng nhất, đóng chặt những mùa tình cảm vào trong lòng, nhưng cũng không có quan hệ gì với lạnh lùng. (khó hiểu)

Lên xe, lập tức mở hệ thống gió sưởi ấm lớn nhất, vừa tỉ mỉ điều chỉnh ghế ngồi của Bùi Khắc Thao bên người thấp rất nhiều, để cho cậu có thể dựa lưng vào ghế ngồi, để hai chân mở ra hai bên, không đến nỗi chèn áp thai nhi.

Bởi vì Bùi Khắc Thao ở trên xe, lúc này đây Trầm Hiên Lâm xuất phát rất chậm rất ổn.

Dọc đường đi, Bùi Khắc Thao không nói một câu, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, thần tình cô đơn đến cô độc.

Không biết tại sao, nội tâm Trầm Hiên Lâm đột nhiên nổi lên một loại ý nghĩ xúc động muốn tìm hiểu rõ về Bùi Khắc Thao.

Trầm Hiên Lâm luôn cảm thấy Bùi Khắc Thao không phải là như vậy, cậu hẳn là nên sáng sủa hơn, cởi mở hơn.

Trong lòng Bùi Khắc Thao dường như vẫn còn ẩn chứa một cái gì đó rất sâu nặng, khiến mình vô pháp tìm hiểu.

Còn có, tại sao Bùi Khắc Thao muốn chọn mang thai sinh con, cùng một người không có tình cảm gì với mình mang thai, sau đó ôm tất cả trách nhiệm về mình, thậm chí lạnh lùng cự tuyệt sự quan tâm của người khác?

Chính là từ giờ phút này, Trầm Hiên Lâm bắt đầu muốn biết câu trả lời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét