Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 32

Chương 32:



Từ hôm về quê đó, lúc đầu Trầm Hiên Lâm và Bùi Khắc Thao vẫn ngủ riêng phòng, thật ra thì cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là hai người ngủ cùng một chỗ sợ vô tình đụng phải Bùi Khắc Thao.

Nhưng hết lần này đến lần khác, ban đêm, Bùi Khắc Thao luôn luôn cần sự chăm sóc, vì vậy vài ngày sau, Trầm Hiên Lâm đành chuyển qua, dù sao giường cũng lớn, anh cố gắng nép vào một chút ngủ cũng được, như vậy ban đêm cũng thuận tiện giúp Bùi Khắc Thao đi tiểu đêm, khi đứa bé trong bụng Bùi Khắc Thao đạp mãnh liệt, lúc chân bị chuột rút cũng có thể giúp cậu.

Mấy đêm nay Bùi Khắc Thao hay bị chuột rút làm Trầm Hiên Lâm có chút lo lắng. Vì chuột rút nên Bùi Khắc Thao rất đau, thức dậy ngay lập tức, rồi lại vì vướng bụng nên căn bản cậu không thể ngồi nổi, cũng không với được tới chân của mình, chỉ có thể nghiêng người miệng thở dốc lớn chịu đựng, thường chỉ nhịn được vài cái, thai nhi lại kịch liệt động, đau bụng lại bắt đầu ngay lập tức khiến cậu mơ hồ.

Nếu ban đêm bị lăn qua lăn lại như vậy một lần, qua mười hai giờ, hoàn toàn không thể có giấc ngủ ngon.

Trước kia, Trầm Hiên Lâm không có thói quen để người khác quấy rối giấc ngủ của mình, nhưng từ khi bắt đầu cùng với Bùi Khắc Thao, ban đêm anh ngủ rất ít, chỉ cần cậu có động tĩnh gì, anh lập tức sẽ tỉnh lại, mà còn tuyệt đối không một câu oán hận nào, lập tức đứng dậy chăm sóc Bùi Khắc Thao đang mang thai.

Thời gian sinh sắp tới, cả đêm này bị dày vò, với hai người mà nói không thể nghi ngờ đây là một thử thách và dằn vặt đáng kể. 

Đêm nay, Bùi Khắc Thao lại bị chuột rút, Trầm Hiên Lâm còn không mở cặp mắt nhập nhèm buồn ngủ, liền mở đèn bàn chồm người qua bóp lấy ngón chân cậu, sau đó xoa bóp cẳng chân, làm dịu đi cơn đau của cậu, những động tác này hiện giờ Trầm Hiên Lâm làm tương đối thành thục.

Bùi Khắc Thao vỗ về bụng thở hổn hển, những ngày qua cậu cảm giác bụng mình dường như lại lớn thêm một vòng, chân đau co cứng, thật sự khiến cậu khó chịu.

Trầm Hiên Lâm bóp nhẹ một lúc, nhìn Bùi Khắc Thao vẫn cau mày thở dốc, không có chuyển biến tốt hơn, liền đứng dậy đi vào phòng tắm cầm chiếc khăn mặt ngâm nước nóng, một lần nữa đặt trên cẳng chân Bùi Khắc Thao để chườm nóng, "Khắc, có khá hơn chút nào không?"

"Khá hơn chút...", Bùi Khắc Thao nằm nghiêng trên giường, vô lực gật đầu.

Trầm Hiên Lâm nhìn đồng hồ, đã bốn giờ sáng, thân thể Bùi Khắc Thao luôn phát tác ở thời điểm rạng sáng này, ngày mai còn phải đi làm, không biết cậu có chống đỡ nổi hay không, liền đi qua rót ly nước ấm, đến đỡ Bùi Khắc Thao ngồi dậy tựa vào người mình.

"Lại đánh thức anh...", sắc mặt của Bùi Khắc Thao cũng không được tốt, mắt không đeo kính nên tầm nhìn có chút không chính xác, mang theo áy náy nói.

"Em lại nói gì vậy", Trầm Hiên Lâm yêu thương cậu còn không kịp, vừa nghe Bùi Khắc Thao nói vậy liền khó chịu vô cùng, ôm cậu đem nước ấm đến bên mép Bùi Khắc Thao, "Uống chút nước nóng đi, có thể làm dịu đi chút ít."

Bùi Khắc Thao miễn cưỡng uống vài hớp, thai nhi động một chút, liền ho ra, Trầm Hiên Lâm vội vàng để ly nước xuống, tay vuốt vuốt cho thuận khí.

Để cho Bùi Khắc Thao cảm thấy đỡ hơn cũng đã gần đến năm giờ rưỡi sáng.

"Với bộ dáng bây giờ của em còn định đi làm sao? Ngày hôm nay đừng đi, được không?", Trầm Hiên Lâm vẫn ngồi ở trên giường ôm Bùi Khắc Thao tựa ở trên người mình, xoa bóp thắt lưng cho cậu.

"Không được, em phải đi, đã hẹn với người ta rồi, em không sao đâu anh đừng lo", thật ra Bùi Khắc Thao bị đứa con trong bụng dày vò đã thành thói quen, huống hồ trong bụng cũng không có đau đớn kịch liệt kéo dài, cậu thấy mình vẫn có thể kiên trì quay lại làm việc trong hai tuần lễ.

Trầm Hiên Lâm đối với cái tính bướng bỉnh này của Bùi Khắc Thao không có cách nào, bây giờ lại không thể làm cậu ấy tức giận được, chỉ đành nặng nề thở dài một cái.

"Vất vả cho anh rồi", Bùi Khắc Thao nghe thấy, giơ tay khẽ vuốt hai má Trầm Hiên Lâm.

Trầm Hiên Lâm hơi cười khổ một cái, cúi đầu yêu thương mà luyến tiếc hôn cậu một cái, tay vẫn tiếp tục vuốt thắt lưng.

Buổi sáng đưa Bùi Khắc Thao đến công ty xong, Trầm Hiên Lâm chống đỡ ý nghĩ chóng mặt mà đến công ty, vài đêm liên tục như vậy ngay cả người bình thường như anh đều có chút chịu không nổi, thật không biết làm sao mà Bùi Khắc Thao có thể chịu đựng lâu như thế, suy nghĩ một chút càng cảm thấy Bùi Khắc Thao không hề đơn giản.

Buổi trưa Bùi Khắc Thao bận rộn nhiều việc, ngoại trừ cuộc họp quan trọng còn có bàn bạc hợp tác với người ta, bởi vậy ngày hôm nay hai người không thể cùng nhau ăn cơm. Trầm Hiên Lâm đem một vài sự tình gần đây xử lý xong xuôi, kéo mành cuốn lên, nói với Đổng Vi Đình không cho bất kì ai tiến vào quấy rầy anh, nằm xuống trên sô pha, hảo hảo chợp mắt.

Đến lúc thức dậy đã gần ba giờ, Trầm Hiên Lâm xoa nhẹ trán, lấy ly nước đá, một lần nữa ngồi vào bàn làm việc, lại chuẩn bị xử lý công việc, sau đó bốn giờ đi đón Bùi Khắc Thao.

Mở máy vi tính ra, xem xét mail, bỗng nhiên có một mail lạ gửi cho anh, những câu chữ quen thuộc.

"Vũ Lâm, nếu như bảy giờ tối nay rảnh rỗi gặp nhau ở chỗ cũ. Kí tên: Người quen cũ (tri danh bất cụ) (1)"

Trầm Hiên Lâm sửng sốt một chút, cho là mình không nhìn rõ, lại cẩn thận đọc lại lần nữa, mới xác nhận chính mình không lầm.

Cho đến giờ chỉ có y mới gọi mình bằng cái biệt hiệu hài hước như vậy.

Đã gần bốn năm rồi, chưa từng nghe ai gọi mình như thế.

Là y đã trở về sao?

Tại sao lại là bây giờ?

Tại sao?

Nếu như là nửa năm trước, anh nhìn thấy bức thư này còn có thể mừng rỡ, vì anh muốn gặp y, muốn gặp y đến phát điên.

Nhưng bây giờ có Bùi Khắc Thao, trái tim Trầm Hiên Lâm không còn mong đợi gì nữa.

Rốt cuộc thì mình có nên gặp lại y hay không?

Chú thích:

Tri danh bất cụ (知名不具) : là một cách ghi, bây giờ ít phổ biến hơn. Nghĩa đen dịch là 
"Bởi bạn biết tôi là ai, nhưng tôi không muốn để cho người khác biết tôi là ai cùng với không muốn người khác biết chuyện tình cảm giữa chúng ta, vì vậy tôi viết ở đây '知名不具'
Từ này vẫn còn được sử dụng trong thư , báo chí, tiểu thuyết. (Chém theo baike)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét