Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 33

Chương 33:


Buổi chiều, trên đường về nhà, từng dòng xe cộ vẫn đang qua lại, Bùi Khắc Thao đã ngủ trong xe.

Trầm Hiên Lâm nhìn Bùi Khắc Thao ngủ say bên cạnh, ngực có chút chua xót, em ấy không nên khiến bản thân mệt mỏi như thế, cho dù lúc này còn phải gánh vác nhiều trách nhiệm.

Chạy đến một chỗ đỗ xe ở ngã tư đèn đỏ, Trầm Hiên Lâm đưa tay kéo tấm chăn ở ghế ngồi phía sau, đắp lên người Bùi Khắc Thao, duỗi tay nhẹ nhàng lấy kính mắt trên sống mũi Bùi Khắc Thao xuống, để cậu hảo hảo ngủ một lát.

Hình dáng Bùi Khắc Thao ngủ say thật đẹp, đầu nhẹ nhàng nghiêng ở một bên, đôi lông mày dài giãn ra, lông mi đen và rậm, sống mũi thẳng, đường nét đôi môi đầy đặn và quyến rũ, có lẽ nguyên nhân vì kiểu tóc quá ngắn làm cho Bùi Khắc Thao thoạt nhìn rất trẻ, nhìn tấm chăn đắp trên phần bụng cao thẳng của cậu càng làm cho Trầm Hiên Lâm cảm thấy lòng mình thật ấm áp.

Trầm Hiên Lâm mỉm cười nhìn người bên cạnh, thật sự muốn cúi xuống...nhẹ nhàng hôn lên làn môi mỏng của em ấy, cảm thụ hơi thở của em ấy, nhưng lại không đành lòng quấy nhiễu giấc ngủ của em ấy.

Con người có đôi khi chính là như vậy, cử chỉ đẹp nhất làm rung động lòng người thường trong lúc không chú ý mới bộc lộ ra.

Bùi Khắc Thao thật sự mệt mỏi, dọc đường đi ngủ rất say, cứ thế xe chạy đến khi dừng ở bãi đỗ xe vẫn chưa tỉnh lại.

"Đến nơi rồi, có muốn anh ôm em xuống không?", Trầm Hiên Lâm ghé sát vào lỗ tai cậu cười khẽ.

"Ah..., đến rồi sao?", Bùi Khắc Thao mở mắt, nhẹ xoa xoa giữa chân mày, "Không cần, tự em đi, kính mắt", đưa tay hỏi Trầm Hiên Lâm mắt kính của mình, lấy tấm chăn đắp trên người mình ra.

"Đừng có gấp, dựa vào đây một chút đi, mới vừa tỉnh dậy mà đứng lên ngay có thể bị chóng mặt đó", Trầm Hiên Lâm gấp chăn lại, đặt ở ghế ngồi sau, dặn dò Bùi Khắc Thao.

Trầm Hiên Lâm cầm hai cặp tài liệu của hai người, sau đó mở cửa xe đi tới bên kia đỡ Bùi Khắc Thao xuống xe, ngày hôm nay ngoài trời vẫn mưa, vì vậy trong bãi đỗ xe những nơi có bánh xe đi qua cũng có chút trơn trợt, Trầm Hiên Lâm không dám sơ suất, luôn vững vàng dìu lấy Bùi Khắc Thao.

Về đến nhà, để Bùi Khắc Thao nằm xuống, Trầm Hiên Lâm nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nhanh đến năm giờ rồi.

Anh cần phải quyết định, có đi hay là không.

Bùi Khắc Thao nói không muốn ăn cơm, chỉ muốn tiếp tục ngủ một lát, Trầm Hiên Lâm nhìn thần sắc của cậu, cũng hiểu trước tiên nên để Bùi Khắc Thao nghỉ ngơi một lúc tương đối ổn thỏa đã, cũng không cưỡng cầu.

Trầm Hiên Lâm ở bên giường một hồi với Bùi Khắc Thao, mãi cho đến khi nhìn cậu đã ngủ an ổn, sờ trán cũng không có phát sốt, mới đóng cửa đi ra khỏi phòng ngủ.

Ở trong phòng khách, Trầm Hiên Lâm ngồi xuống, lại nhìn đồng hồ một chút, hơn sáu giờ rồi.

Trầm tư trong chốc lát, cuối cùng, Trầm Hiên Lâm vẫn quyết định đi, vô luận xuất phát từ nguyên nhân gì, anh vẫn muốn gặp y một lần, cứ coi như là để chấm dứt nỗi băn khoăn trong lòng vậy.

"Trầm tiên sinh, lâu rồi không tới...", đúng bảy giờ, Trầm Hiên Lâm vừa lúc bước vào một quán phở Việt không quá nổi bật ở trung tâm thành phố, bà chủ quán tươi cười tiếp đón.

"Vâng, gần đây bận rộn", Trầm Hiên Lâm cười cười, sau đó quét mắt thử nhìn xem chỗ ngồi trong quán ăn, không có ai.

Trầm Hiên Lâm nghĩ có lẽ phong thư đó chỉ là ảo giác của mình thôi, trên môi nở một nụ cười gượng gạo, nhưng nếu đã tới rồi thì vẫn nên ăn gì đó, hoặc có thể mang chút gì về cho Bùi Khắc Thao.

"Gần đây buôn bán có tốt không?", Trầm Hiên Lâm cởi áo vét ra khoát lên ghế, thuận thế ngồi xuống trước bàn.

"Không bằng trước kia, hiện giờ tất cả mọi người đều muốn ăn ở các nhà hàng mới mở, ở đây buôn bán cũng liền có chút ế ẩm".

Ngoài cửa sổ, những giọt mưa rơi tí tách tí tách trong màn đêm ,ánh đèn tối tối trong quán hòa cùng bản nhạc dân ca Việt Nam mang đến cho Trầm Hiên Lâm những suy nghĩ trôi trôi nổi nổi của rất nhiều năm về trước, cũng là trong một đêm mưa, bọn họ ngồi tựa vào nhau ăn bữa cơm đầu tiên trong quán ăn này khi đến thành phố.

"Trầm tiên sinh, muốn ăn chút gì không?", bà chủ quán đưa mảnh giấy qua, hỏi.

"Một tô vừa...", Trầm Hiên Lâm đang muốn mở miệng thì bỗng nhiên từ phía sau truyền tới một giọng nói mà cho dù thể xác không còn thì linh hồn vẫn có thể phân biệt được đó là thanh âm của ai: "Một tô phở vừa đầy đủ, ít nước."

Người nọ mặc bộ âu phục màu đen đi tới trước mặt anh, khuôn mặt mắt ngọc mày ngài cân xứng, dáng vẻ tươi cười mà mấy năm nay Trầm Hiên Lâm chỉ có thể gặp trong giấc mơ, nhìn Trầm Hiên Lâm nói thêm một câu: "Cho tôi một tô giống vậy."

Sau đó, bà chủ quán rót hai ly trà nóng cho hai người, đem mảnh giấy ghi đi xuống.

Hai người im lặng ngồi đối diện nhau, nhất thời nói không ra lời.

Đã từng cho rằng là hai người yêu nhau nhất trên đời này, giờ đây, cảm giác gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời thật sự không thể không khiến người ta phải thở dài.

Một lúc lâu, Phó Kiếm cuối cùng mở miệng trước, "Những năm qua có khỏe không?"

"Khỏe, còn cậu?", Trầm Hiên Lâm cười nhạt gật đầu, xa nhau mấy năm, lần thứ hai gặp lại, anh mới biết mình vốn không hận Phó Kiếm, anh không thể nào hận một người nam nhân đã từng vì mình mà có thể trả giá mọi thứ.

"Cũng tốt", Phó Kiếm trả lời ngắn gọn.

"Thoáng cái đã nhiều năm như thế", Trầm Hiên Lâm đột nhiên cảm giác được có chút sầu não, hạnh phúc đã từng trải qua vẫn hiện rõ ràng ngay trước mắt, mỗi một chuyện về Phó Kiếm, Trầm Hiên Lâm dường như vẫn có thể nhớ rõ, thậm chí một vài cảnh tượng của mỗi câu nói, mỗi một ánh mắt, nhưng thời gian đã trôi đi không trở lại, mỗi một hình ảnh lắng sâu trong tâm giờ đây nhớ lại mà đau đớn lòng.

"Phải, mười hai năm trước, cũng là cái bàn này, chúng ta cùng nhau đến đây ăn bữa cơm đầu tiên", đôi mắt Phó Kiếm anh khí bức người nhìn Trầm Hiên Lâm, cao giọng nói, nơi chôn sâu hồi ức này cũng chưa từng quên.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét