Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 34

Chương 34:

Bữa ăn này hai người đều ăn rất chậm, khiến tô phở ngũ vị hỗn tạp.

Trầm Hiên Lâm từ đầu đến cuối nếm không ra hương vị gì, thay vì nói ăn bữa tối không bằng nói là thưởng thức một phần hồi ức, kỉ niệm chung thuộc về cả hai.

Từ sau khi Phó Kiếm rời đi, hai người không còn liên lạc với nhau, qua bốn năm đây là lần đầu tiên.

Có đôi lúc rất nhiều điều muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, không biết phải nói gì, như tình trạng hai người bọn họ bây giờ là tốt rồi.

"Vẫn thích ăn ớt như vậy sao?", Phó Kiếm liếc mắt nhìn Trầm Hiên Lâm, khóe môi cười nói.

"Tính cách và thói quen đã định rồi, rất khó thay đổi", Trầm Hiên Lâm vừa bỏ thêm chút ớt, thản nhiên nói.

"Lâu rồi không cùng nhau ăn cơm", Phó Kiếm thở dài, cầm đũa, nhẹ nhàng khuấy trộn trên mặt tô.

Nhớ trước đây, Trầm Hiên Lâm dù sao vẫn không thích ăn phở nạm bò, đều gắp cho y để y ăn giùm, cũng nhớ rõ cả hai từng có khoảng thời gian khó khăn nhất, chỉ đủ để mua một tô lớn, cùng chia nhau mà ăn, mà cái tô kia cũng chính là bữa ăn ngon nhất trong cuộc sống từ trước đến nay.

Trầm Hiên Lâm đã không còn thói quen gắp cho đối phương cái gì trong tô của mình nữa, cùng sống chung với Bùi Khắc Thao lâu như thế nhưng tới giờ vẫn chưa từng dẫn cậu ấy tới đây, luôn chọn nhà hàng theo sở thích của Bùi Khắc Thao, Trầm Hiên Lâm đơn giản nghĩ rằng, phần hồi ức này chỉ dành cho một người không thể cùng chia sẻ với người khác.

Khởi đầu của câu chuyện luôn luôn như nhau, còn đoạn kết thì ai có thể đoán trước được.

Nếu biết một tình yêu này sẽ khiến bản thân mình đầy thương tích, khiến trái tim nồng nhiệt bị tàn phá nặng nề, khiến tuổi xuân vốn tươi đẹp đều bị ném vào trong sự chờ đợi dày vò vô tận, khoảng thời gian bỏ ra trước đây, có nên chọn cách giữ lại hay không?

Có lẽ nên.

Mà cũng có thể là không, bởi vì tình yêu đích thực sẽ không bao giờ khiến anh phải hối tiếc.

Khoảng mười ba năm trước, Trầm Hiên Lâm và Phó Kiếm cùng học chuyên ngành tài chính quen biết nhau trong trường, về mặt tài năng Phó Kiếm rất tự tin, hai con người nhiệt huyết sa vào lưới tình, sau khi tốt nghiệp liền quyết định cùng lưu lạc tới nơi này.

Tám năm khởi đầu cực kì gian nan khổ cực, Trầm Hiên Lâm và Phó Kiếm chịu đựng không biết bao nhiêu khó khăn trắc trở, mới dần dần tạo được một thế giới thuộc về mình.

Phó Kiếm đã từng dốc hết tất cả để ủng hộ và cổ vũ Trầm Hiên Lâm, mỗi một lần tại thời điểmTrầm Hiên Lâm muốn chùn chân buông bỏ, đều là Phó Kiếm dùng chính năng lực ít ỏi cùng tình yêu của mình khích lệ anh đi về phía trước.

Trầm Hiên Lâm đã từng tin tưởng không nghi ngờ trên thế gian này không ai có thể xứng đáng với tình yêu của mình như Phó Kiếm, anh cũng từng kiên định thề rằng sẽ cùng Phó Kiếm ở bên nhau suốt đời.

Thật không may, niềm tin khi đối mặt với thực tế thường quá yếu ớt, những năm qua phiêu bạt phấn đấu, đối với tính cách hai người chưa thực sự trưởng thành là một thách thức và tàn phá cực lớn, niềm đam mê không đủ để duy trì tất cả, mà trí tuệ tương ứng cũng không được sinh ra kịp thời.

Vì vậy, hai người lúc đó có thể yêu nhau mãnh liệt, cũng có thể vô lý mà chia tay, luôn nghĩ rằng thời gian là vô tận, tinh lực không bao giờ hết, tình yêu...cũng là bất diệt.

Nhưng, bọn họ đều sai rồi.

"Tìm được cuộc sống mình muốn chưa?", trong đầu Trầm Hiên Lâm nhanh chóng lóe lên hình ảnh thu nhỏ của hơn mười năm qua, tất cả ái hận tất cả ly thương.

"Tìm được rồi", Phó Kiếm không chần chờ.

Trầm Hiên Lâm khổ sở cười cười, nuốt ngụm trà nóng.

"Nhưng cuộc sống đó lại không có cậu", Phó Kiếm nói thêm một câu đủ để nội tâm Trầm Hiên Lâm đau đớn không chịu nổi.

Trầm Hiên Lâm muốn nói, cuộc sống của tôi làm sao có thể không có cậu, nhưng anh cũng không nói ra miệng, bởi vì anh đã có Bùi Khắc Thao.

"Tìm được là tốt rồi", hồi tưởng lại những gì trải qua trong những năm này, Trầm Hiên Lâm cảm thấy viền mắt mình nóng nóng, không biết phải nói gì nữa.

Đúng lúc này, chuông điện thoại reo, Trầm Hiên Lâm cầm thấy là điện thoại của Bùi Khắc Thao, nghĩ chắc là cậu ấy đã thức dậy, do dự một chút nhưng vẫn bắt máy.

"A lô."

" Hiên Lâm, em tỉnh rồi, anh ra ngoài sao?", thanh âm của Bùi Khắc Thao có chút khàn khàn.

"Phải, anh đang ở bên ngoài."

"Em đang tìm thuốc hôm qua Hàm Đình đưa, anh có mang lên không?", trong điện thoại truyền đến tiếng Bùi Khắc Thao mở cánh cửa hộc tủ tìm đồ.

"Ừ, anh để trong xe, em đừng có lộn xộn, cẩn thận vấp", Trầm Hiên Lâm có chút khẩn trương nói.

"Buổi tối về nhớ mang lên giúp em."

"Ừ, anh nhớ, anh về ngay đây", cúp điện thoại, Trầm Hiên Lâm cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại đây nữa, anh nhớ Bùi Khắc Thao còn chưa ăn tối.

Anh có rất nhiều điều muốn nói với Phó Kiếm, có lẽ nhiều đến mức cả đời này nói cũng không hết được, nhưng anh không thể nói. Anh biết hiện giờ dù có nói gì thì thời gian cũng không có khả năng quay ngược trở lại, dù cho trạng thái một năm trước anh cũng không thể trở về được, trong bụng Bùi Khắc Thao đã mang thai đứa con của hai người, dù sâu trong tâm anh vẫn còn tình cảm với Phó Kiếm, anh cũng sẽ không cho phép bản thân đối xử với Bùi Khắc Thao như vậy.

Vì cậu ấy cần anh, cần anh ở bên cạnh hơn bất kì ai.

"Là bạn cậu sao?", Phó Kiếm hỏi.

"Phải", Trầm Hiên Lâm gật đầu, không có ý định giấu diếm.

"Các cậu...", Phó Kiếm hơi có chút kinh ngạc, y biết Trầm Hiên Lâm không phải là một người có thể đơn giản ở chung một nhà với người khác.

Trầm Hiên Lâm không muốn nhiều lời về chuyện của Bùi Khắc Thao, nhìn đồng hồ đeo tay, gần chín giờ, "Hơi trễ rồi, tôi phải đi, khi nào thì cậu lại đi?"

"Cuối tuần sau mới đi, lần này ở lại hai tuần."

"Ừ, ngày khác chúng ta lại trò chuyện tiếp được chứ?", Trầm Hiên Lâm đứng dậy đề nghị.

Phó Kiếm nhìn Trầm Hiên Lâm đã quyết định rời đi, tuy rằng xa cách nhiều năm, y cũng không mong Trầm Hiên Lâm vẫn còn yêu mình, nhưng thấy Trầm Hiên Lâm vội vã đi vì người khác như thế, thậm chí ngay cả bữa cũng chưa ăn xong, thật có chút không rõ tư vị.

"Được", Phó Kiếm vẫn cười nhạt ưu nhã gật đầu nhưng trong lòng thất vọng mất mát.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét