Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 35

Chương 35

Trên đường từ quán ăn về nhà, Trầm Hiên Lâm suy nghĩ rất nhiều.

Anh và Phó Kiếm đến giờ không phải là vì không còn yêu mà rời xa nhau, cho nên chỉ có thể oán thán số phận trêu người.

Đôi khi, trong cuộc sống có thứ so với tình yêu còn quan trọng hơn, chẳng hạn như nhân cách và sự nghiệp riêng.

Khi hai người đều theo đuổi cuộc sống riêng của mình, sẽ không có cách nào đồng thời thu xếp được thời gian, thường phải hi sinh nhiều thứ, ngay cả tình yêu cũng vậy.

Nhưng một khi đã có được những thứ mình ao ước, có thể sẽ nhận ra thời gian yêu đương chính là khoảnh khắc quý giá nhất đã bị bỏ quên.

Mặc dù đường đường là nam nhi bảy thước, nhưng những năm qua Trầm Hiên Lâm thực sự muốn cho Phó Kiếm biết rằng, "Em biết không? Mỗi khi nhớ em, tôi đều khóc."

Anh sẽ vì y mà rơi lệ, anh sẽ nổi điên vì nhớ y, thế nhưng giờ đây anh không còn nói ra miệng nữa, chỉ lặng yên nuốt xuống phần nhớ thương này.

Trước khi về nhà, Trầm Hiên Lâm đặc biệt mua một vài món ăn thanh đạm cho Bùi Khắc Thao. Có lẽ trời cao vẫn công bằng với anh, hiện giờ nghĩ đến Bùi Khắc Thao cùng đứa con sắp sinh của hai người, trái tim không trọn vẹn của Trầm Hiên Lâm lại cảm thấy ấm áp, sự xuất hiện của bọn họ mang ý nghĩa rất quan trọng đối với Trầm Hiên Lâm.

"Khắc, anh đã về", đi vào cửa, Trầm Hiên Lâm thấy Bùi Khắc Thao không ở trong phòng khách, liền cầm cơm nước đẩy cửa vào phòng ngủ.

Bùi Khắc Thao mở đèn, nằm trên giường, không có đọc sách cũng không xem ti vi, chỉ lẳng lặng nằm đó nhắm mắt.

"Thuốc mang về chưa?", Bùi Khắc Thao nhẹ giọng hỏi.

Trầm Hiên Lâm biết chắc cậu thấy khó chịu, thả đồ xuống, lấy bình thuốc ra cùng chút nước ấm đi đến bên giường ngồi xuống.

"Thấy thế nào?", Trầm Hiên Lâm đỡ Bùi Khắc Thao ngồi dậy, đưa thuốc tới.

Bùi Khắc Thao uống thuốc, uống một chút nước, sờ bụng nói: "Đầu có chút choáng."

"Để anh đo huyết áp cho em", Trầm Hiên Lâm đưa tay lấy máy đo huyết áp trên tủ đầu giường, đeo vào bắp tay Bùi Khắc Thao, thời gian gần đây Bùi Khắc Thao thường xuyên vì huyết áp không ổn định mà dẫn đến chóng mặt.

"Có hơi cao", Trầm Hiên Lâm nhìn chữ số hiển thị trên máy.

Bùi Khắc Thao nằm nghiêng người, có lẽ là vì đau lưng, Trầm Hiên Lâm liền rút một miếng đệm mềm trên giường đặt phía sau lưng cậu.

"Có muốn ăn gì không? Anh mang về rồi", Bùi Khắc Thao không có hỏi Trầm Hiên Lâm đi đâu, Trầm Hiên Lâm cũng cảm thấy không cần phải ...nói cho cậu biết, chỉ muốn để cậu ăn chút cơm tối.

"Một lát nữa đi, bây giờ ăn không vô", Bùi Khắc Thao che ngực, lắc đầu.

Trầm Hiên Lâm ôm Bùi Khắc Thao tựa vào ngực mình, hiện tại anh có thói quen ôm cậu như vậy, cái ôm đủ để sưởi ấm cả hai người, Trầm Hiên Lâm cũng quen tay nhẹ nhàng vỗ về cái bụng sắp sinh, trấn an con gái bên trong.

Tóm lại, anh thích làm những gì có thể, hoặc là cứ như vậy chăm sóc Bùi Khắc Thao.

Đó là một đêm tĩnh lặng, tuy hai người không cần quá nhiều lời nói nhưng vẫn có thể cảm nhận được hạnh phúc ấm áp.

"Khắc, buổi sáng thấy thế nào?, trưa hôm sau, Trầm Hiên Lâm ở trong phòng làm việc gọi điện thoại cho Bùi Khắc Thao, mặc dù hôm qua không có chuyện gì nghiêm trọng nhưng thân thể Bùi Khắc Thao bây giờ luôn khiến Trầm Hiên Lâm có chút không an tâm.

"Hoàn hảo, em đang có chút chuyện, anh nói nhanh đi", nghe trạng thái Bùi Khắc Thao có vẻ bình thường.

"Vậy là tốt rồi, buổi trưa em muốn ăn cháo nóng không? Anh đi mua cho em ngay", Trầm Hiên Lâm nghĩ buổi trưa Bùi Khắc Thao vẫn nên ăn thức ăn âm ấm sẽ thích hợp cho việc tiêu hóa hơn.

Bùi Khắc Thao cười nói: "Không cần, trưa nay em mời một bằng hữu đi ăn cơm rồi", bỗng nhiên ý niệm trong đầu chợt đến, nói tiếp: "Còn không anh cũng qua đi, có thể giới thiệu với anh một chút. Được rồi, nhớ kĩ mang thuốc trong xe cho em đó."

Nhận thức bằng hữu đối với Trầm Hiên Lâm mà nói thật ra không quan trọng, anh chỉ muốn thấy Bùi Khắc Thao thôi, giờ đã nửa ngày không gặp được cậu, anh liền cảm thấy tâm cứ thấp thỏm nhớ mong, càng đến gần ngày sinh Trầm Hiên Lâm càng thấy mình vậy mà so với Bùi Khắc Thao còn căng thẳng hơn.

"Được, lát nữa anh qua", Trầm Hiên Lâm đáp.

Khoảng nửa giờ sau, Trầm Hiên Lâm đến công ty Bùi Khắc Thao, chưa đi vào phòng làm việc của Bùi Khắc Thao đã chợt nghe bên trong có thanh âm trò chuyện với nhau rôm rả.

Đẩy cửa ra liền thấy Bùi Khắc Thao đang ngồi đối diện nam tử cười cười nói nói chuyện gì đó.

Bùi Khắc Thao ngồi tựa trên ghế nhìn thấy Trầm Hiên Lâm đi đến, trên mặt biểu hiện sự vui vẻ, đưa tay giới thiệu: "Hiên Lâm, giới thiệu với anh người phụ trách hạng mục tài chính lần này của chúng ta, Phó Kiếm."

Người nọ nghe tiếng quay đầu nhìn phía Trầm Hiên Lâm ngay lập tức, lại khiến cả hai đồng thời có chút kinh ngạc lúng túng.

"Làm thế nào mà người hợp tác hạng mục này lại là Phó Kiếm?! ", trong lòng Trầm Hiên Lâm chợt cảm thán thế giới này thực sự muốn nhỏ bé có nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi ngay cả nội tâm muốn giấu kín một chút bí mật cũng không thể tiếp nhận.

Bùi Khắc Thao thấy vẻ mặt hai người trước mặt, tựa hồ nhận ra được cái gì đó, không quá chắc chắn hỏi: "Hai người quen nhau?"

Trầm Hiên Lâm vẫn đi đến, nhưng anh với Phó Kiếm trước mặt căn bản không làm được động tác bắt tay lịch sự xã giao, cũng không thể ôm Bùi Khắc Thao mang thai trước mặt hiện tại nói ra Phó Kiếm đã từng là người mà anh yêu mến nhiều năm qua.

Bùi Khắc Thao từng nghĩ y đã chết, nhưng y vẫn còn sống, lại đang ngồi trước mặt Bùi Khắc Thao, làm sao Bùi Khắc Thao có thể chấp nhận được?

"Phải, chúng tôi quen biết nhau rất nhiều năm rồi", Phó Kiếm cũng hiểu mối quan hệ giữa Trầm Hiên Lâm và Bùi Khắc Thao, xoay đầu hướng Bùi Khắc Thao mang ý tứ hàm xúc khác nói.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét