Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 37

Chương 37: 

Những ngày sau đó, Bùi Khắc Thao ít nói đến thấy thương, ngay cả nụ cười nhàn nhạt ngày xưa thường thấy cũng đã biến mất. 

Trầm Hiên Lâm vẫn như cũ chăm sóc Bùi Khắc Thao, đối với chuyện tình Phó Kiếm cũng không có bất kì giải thích nào. 

Chuyện quá khứ Trầm Hiên Lâm không muốn nhắc lại, nhất là trong tình trạng Bùi Khắc Thao hiện nay, Trầm Hiên Lâm nghĩ tốt hơn hết là không nói gì. 

Mấy ngày nay đi làm, Bùi Khắc Thao muốn bàn chi tiết về chuyện hợp tác với Phó Kiếm như trước, mỗi ngày phải đối mặt với Phó Kiếm, áp lực thế nào Bùi Khắc Thao có thể tưởng tượng, mà Trầm Hiên Lâm vẫn tiếp tục mỗi ngày đúng giờ đưa đón Bùi Khắc Thao, tránh cho cậu gắng sức, bản thân cũng không có liên lạc hay gặp gỡ Phó Kiếm. 

Đối mặt với một người từng cùng mình tay nắm tay đi chung nhiều năm, Trầm Hiên Lâm không thể phủ nhận chính mình vẫn còn nhiều tình cảm với Phó Kiếm, nhưng anh đối với Bùi Khắc Thao không chỉ có tình cảm mà còn có một phần trách nhiệm và nghĩa vụ. 

Cuối tuần, Trầm Hiên Lâm một mực ở nhà cùng Bùi Khắc Thao, tuần này Bùi Khắc Thao rất mệt mỏi, cuối cùng cũng đến ngày cuối tuần, cả người mệt mỏi vô lực ngã xuống giường, một lần ngủ đến cả ngày, cái gì cũng không muốn ăn. 

"Ăn chút cơm đi, Khắc", Trầm Hiên Lâm bưng ít thức ăn đi vào, đặt ở đầu giường, muốn Bùi Khắc Thao tốt xấu gì cũng nên ăn một chút, nếu không anh lại lo lắng thân thể cậu căn bản không chống đỡ được. 

Bùi Khắc Thao lắc đầu, nằm nghiêng người, không phải cậu không muốn ăn, mà thật ra cậu ăn cái gì cũng không vô, càng lúc thai nhi càng lớn chèn ép dạ dày cậu, hai ngày nay cậu cho dù ăn một ít cũng đều buồn nôn. 

Trầm Hiên Lâm vươn tay, vòng qua cổ Bùi Khắc Thao, thương tiếc ôm cậu, hôn lên trán cậu. 

"Đừng như vậy, coi như vì anh và con, cố gắng một chút, được không?", Trầm Hiên Lâm cơ hồ khẩn cầu. 

"Ăn không vô", Bùi Khắc Thao khoát tay áo, thoát khỏi cái ôm của Trầm Hiên Lâm, quay về nằm trên gối mềm. 

Trầm Hiên Lâm biết những ngày qua Bùi Khắc Thao như vậy không chỉ vì nguyên nhân thân thể, tâm tình biến hóa cũng có liên quan, có một số việc có thể phải nói chuyện với Bùi Khắc Thao mới là lựa chọn tốt nhất. 

"Em là đang giận anh ư?" 

"Em có tư cách gì giận dữ với anh?", Bùi Khắc Thao nhắm mắt, lắc đầu, nhẹ giọng nói. 

"Trước khi cậu ta xuất hiện, em không có như vậy.'' 

''Em không sao, chỉ là có chút mệt mỏi'', Bùi Khắc Thao không muốn trả lời những lời này. 

Trầm Hiên Lâm đưa tay sờ trán Bùi Khắc Thao, hơi nóng. 

"Khắc, anh giúp em đo nhiệt độ cơ thể một chút, hình như em đang sốt", Trầm Hiên Lâm bắt đầu lo lắng. 

Hiện tại Bùi Khắc Thao gần sinh, tình huống gì cũng có thể xuất hiện, Trầm Hiên Lâm luôn luôn phải trông chừng cậu, sợ sẽ trở tay không kịp với sự việc phát sinh ngoài ý muốn. 

"Thực sự không có việc gì mà, chỉ mệt mỏi thôi", Bùi Khắc Thao xoay người qua bên kia, đưa lưng về phía Trầm Hiên Lâm. 

Không nói thì không nói, Trầm Hiên Lâm cũng quen rồi, hiện giờ hầu hạ tâm tình bất ổn của dựng phu (người chồng mang thai), Trầm Hiên Lâm đã học được cái gì cũng phải nhẫn nại. 

Anh liền đứng dậy lấy khăn tắm trong ngăn kéo, vào phòng tắm tắm, một lát sau thay đổi đồ ngủ, lên giường kéo chăn Bùi Khắc Thao ra, nằm xuống ôm lấy cậu. 

Đây là do chung sống lâu ngày mà Trầm Hiên Lâm lĩnh ngộ được, cái ôm đối với Bùi Khắc Thao mà nói, luôn luôn hữu hiệu hơn so với lời nói. 

Trầm Hiên Lâm đưa tay vòng qua đặt trên phần bụng thô tròn của Bùi Khắc Thao, nhẹ nhàng vuốt ve, đem chân xen vào giữa hai chân Bùi Khắc Thao, để chân cậu khoát lên trên chân mình, như vậy có thể ôm cả người Bùi Khắc Thao gần hơn một tí. 

"Vẫn không chịu ăn uống sao", một lát sau, Trầm Hiên Lâm áp sát vào hai gò má có chút nóng hổi, nhẹ giọng hỏi. 

"Đừng hỏi ", Bùi Khắc Thao không có che giấu việc bản thân không khỏe nữa, thở dài, thấp giọng nói. 

Trầm Hiên Lâm lập tức sờ sờ bụng Bùi Khắc Thao, thai nhi cũng không động kịch liệt, chỉ có người Bùi Khắc Thao là nóng rần lên. 

"Khắc, em đang sốt, chúng ta đi bệnh viện, được không?" 

"Không cần, lấy chiếc khăn lông lạnh lại đây, đắp lên cho em là được", từ lúc mang thai đến giờ đã vắt kiệt sức của Bùi Khắc Thao, đợt trước phẫu thuật ở bệnh viện cậu thật sự không muốn trải qua nữa. 

Đến khi Trầm Hiên Lâm cầm chiếc khăn lạnh lại, gấp cẩn thận chườm lạnh trên trán Bùi Khắc Thao, đỡ cậu hơi ngồi dậy một chút, liền bưng tới thức ăn tối được hâm nóng một lần nữa. 

Trầm Hiên Lâm cũng không lại hỏi ý kiến Bùi Khắc Thao, cầm lấy cái muỗng múc cháo và thức ăn, trực tiếp đưa đến bên miệng Bùi Khắc Thao. 

"Đã nói em ăn không vô, anh không nghe thấy sao?", thanh âm Bùi Khắc Thao rất yếu ớt, ánh mắt cũng vô cùng mệt mỏi. 

"Em ở đây tuyệt thực sao? Em có biết hay không trong bụng em còn có con? Có biết hình dạng em bây giờ như thế nào không?", Trầm Hiên Lâm đã nhẫn nại rất lâu, nhìn Bùi Khắc Thao vẫn không muốn ăn, bắt đầu có chút không kiềm chế được cơn tức giận trong lòng, giọng nói cũng nặng đi rất nhiều. 

Bùi Khắc Thao bây giờ không còn khí lực cùng anh tranh chấp, liền mở miệng nuốt vào, Trầm Hiên Lâm tiện thể đút vài muỗng cho Bùi Khắc Thao, trước khi Trầm Hiên Lâm cảm thấy vui, đột nhiên trán Bùi Khắc Thao nhíu chặt, ngước đầu che ngực nằm úp sấp bên giường, nôn ra. 

Mấy ngày nay nguyên bản cũng không ăn gì, có thể nôn cũng không nhiều, nhưng loại phản xạ nôn mửa không thể kiểm soát này khiến thân thể Bùi Khắc Thao vốn đã rất không khỏe lại càng cực kì khó chịu hơn. 

"Ọe...Khụ khụ...", Bùi Khắc Thao kéo thân thể xanh xao chật vật bên giường thở hổn hển, trong dạ dày sóng triều cuồn cuộn. 

Trầm Hiên Lâm thật sự không nghĩ việc ăn chút gì đó lại làm Bùi Khắc Thao khổ sở như thế, cuối cùng cũng hiểu được tình trạng thân thể cậu so với tưởng tượng của mình đã yếu đi rất nhiều. 

"Như vậy không được, nhất định phải đi bệnh viện thôi", Trầm Hiên Lâm quyết định không thể trì hoãn nữa, anh sợ Bùi Khắc Thao sẽ gặp nguy hiểm. 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét