Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

[NHDV] Chương 38



Chương 38:

Buổi tối trong bệnh viện, Bùi Khắc Thao kiên trì không chịu nhập viện điều trị, Khâu Hàm Đình chỉ có thể tiêm chất dinh dưỡng và thuốc hạ sốt, sắp xếp phòng truyền dịch cho Bùi Khắc Thao.

Trầm Hiên Lâm vẫn ở bên cạnh Bùi Khắc Thao, nhìn Bùi Khắc Thao bắt đầu đổ mồ hôi, liền cầm lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau trán và cổ cho cậu.

Một lát sau, Trầm Hiên Lâm đứng lên, thay đổi một chiếc chăn khác mỏng hơn đắp lên người Bùi Khắc Thao, phủ cả tay cậu, rồi ngồi xuống lần nữa.

Bùi Khắc Thao nghiêng mặt sang bên, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó, nhìn Trầm Hiên Lâm chốc lát, chậm rãi mở miệng nói: "Chờ sau khi đứa bé ra đời, chúng ta chia tay đi."

"Vì sao?", ngực Trầm Hiên Lâm cứng lại, không biết lý do gì khiến cậu ấy đột nhiên có suy nghĩ đó.

"Các anh đã từng có nhiều năm cảm tình như thế, thực sự buông tay được sao?", Bùi Khắc Thao nhẹ giọng hỏi.

Trầm Hiên Lâm không thể nói dối Bùi Khắc Thao, anh không cách nào trả lời được.

"Có lẽ bởi vì tôi không có khả năng ở cùng một chỗ với Dật Tuyền, đây là hối tiếc của cả đời tôi, tôi không muốn nhìn anh cũng như vậy", Bùi Khắc Thao hít một hơi, giơ tay đang truyền dịch che trên bụng, trong viền mắt đã óng ánh.

"Vậy là em cho rằng anh không ở cùng em sẽ không có tiếc nuối? Sẽ hạnh phúc sao?" Trầm Hiên Lâm cầm tay của Bùi Khắc Thao, hỏi.

"Chúng ta vẫn có thể là bạn bè, giống như trước đây", Bùi Khắc Thao khắc chế những cảm xúc phức tạp bên trong lòng mình, miễn cưỡng cười cười.

"Em có thể làm được ư?", Trầm Hiên Lâm nghe được những lời này của Bùi Khắc Thao, trong lòng rét buốt như có cơn gió lạnh cắt qua, liền hỏi ngược lại.

Bùi Khắc Thao yên lạng vài giây, chậm rãi trả lời: ''Tôi có thể.''

"Vậy em mong tôi có thể sao?", Trầm Hiên Lâm nhìn cậu nghĩ một đằng lại nói một nẻo, tự hành hạ chính mình như thế, nội tâm cảm khái vạn lần.

Bùi Khắc Thao không trả lời, cậu không thể xác định được đến tột cùng bản thân muốn trả lời thế nào, chỉ nói: "Anh có tình cảm với cậu ta, tôi nhận ra được."

"Phải, không sai, anh không phủ nhận", Trầm Hiên Lâm gật đầu, lại tiếp tục hỏi: ''Nhưng anh có đối với em vô tình sao?"

"Anh đối với tôi hơn phân nửa là xuất phát từ một phần trách nhiệm, đó là vì con của chúng ta", Bùi Khắc Thao vuốt bụng, nhìn Trầm Hiên Lâm, tựa hồ hướng anh tìm cái cớ cho mình nói.

Tuy rằng đây không phải là cuộc đối thoại căng thẳng về chuyện tình cảm, nhưng mỗi câu nói của Bùi Khắc Thao giống như mũi kim nhọn khiến Trầm Hiên Lâm đau nhói. Xem ra những ngày qua Bùi Khắc Thao đã suy nghĩ rất nhiều, mà thân thể đột nhiên trở nên yếu đuối nhất định có liên quan chặt chẽ đến những suy nghĩ dằn vặt này của em ấy.

"Khắc, em hãy nghe cho rõ, không ai có thể đưa ra quyết định tình cảm cho Trầm Hiên Lâm anh đây, cả em cũng không thể", Trầm Hiên Lâm biết trước mắt mình nhất định phải ngăn lại những ý nghĩ này của Bùi Khắc Thao.

"Chẳng lẽ những gì tôi nói không đúng sự thật?", giọng điệu Bùi Khắc Thao rất sầu não, gần đây trong mắt đã mong muốn trút xuống phần tình cảm và khát vọng này, dần dần vỡ nát tiêu tan.

Hai tay Trầm Hiên Lâm cầm lấy tay của Bùi Khắc Thao, đưa đầu qua sít sao chặn lại đôi môi khô khốc tái nhợt của cậu, dán vào hai má có chút nóng hổi của Bùi Khắc Thao, mút vào hơi thở của cậu.

Nụ hôn này rất dài, rất dài, hôn và hôn khiến cho giữa gò má hai người trở nên ẩm ướt gắn kết dịu dàng.

"Đây coi như là câu trả lời của anh cho em, kể từ khi bắt đầu bước đi này, anh chưa từng nghĩ rằng sẽ quay lại từ đầu", đợi đến khi môi và răng đều tách ra, Trầm Hiên Lâm lại duỗi tay ôm lấy thân người Bùi Khắc Thao, nghẹn ngào nói: "Không nên tự đày đọa mình như vậy, hảo hảo bình an sinh hạ con, em không được có ý nghĩ nào khác, tuyệt đối không."

Bùi Khắc Thao có chút run rẩy tựa vào lòng Trầm Hiên Lâm, những ngày qua cậu đã dần dần quen có Trầm Hiên Lâm trong cuộc sống của mình, cậu thực sự không cách nào tưởng tượng lần thứ hai nhìn một người mình yêu đi ra khỏi cuộc sống của mình, cậu biết mình sẽ tan nát cõi lòng.

Nhưng cậu lại không thể cứ ích kỉ như thế, không để ý đến cảm nhận của Trầm Hiên Lâm, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt của Trầm Hiên Lâm đối với Phó Kiếm, lại nghe Phó Kiếm kể rất nhiều chuyện cũ đã qua và mong đợi Trầm Hiên Lâm quay về, Bùi Khắc Thao nghĩ có lẽ mình phải rút lui thôi.

Có lẽ cái ôm của Trầm Hiên Lâm có hơi chặt, khiến Bùi Khắc Thao cảm thấy đau, không khỏi kêu rên một tiếng.

Bây giờ đối với thân thể nhạy cảm to tướng của Bùi Khắc Thao, Trầm Hiên Lâm cũng đắn đo độ mạnh yếu không tốt, nghe được thanh âm của cậu, vội vã nới lỏng cánh tay ra, đỡ cậu tựa vào ghế nằm.

Trải qua mấy ngày nay, Trầm Hiên Lâm đã dần dần quen thuộc ở chung với Bùi Khắc Thao, biết rõ hiện tại người duy nhất Bùi Khắc Thao có thể dựa vào chính là anh, anh biết mình tuyệt đối không muốn trước đêm sắp sinh lại khiến Bùi Khắc Thao cảm thấy thương tâm khổ sở.

"Khắc, không bằng hẹn phẫu thuật sớm một chút đi, còn duy trì thêm nữa, anh sợ sẽ không tốt với thân thể em.

"Con vẫn chưa tới chín tháng, em có thể chống đỡ được mà", Bùi Khắc Thao mệt mỏi lắc đầu, thấp giọng kiên quyết nói.

"Thế nhưng tình trạng của em bây giờ thật sự làm anh lo lắng", trên mặt Trầm Hiên Lâm đã khó có thể che giấu nỗi lo âu nặng nề này.

Bùi Khắc Thao tựa lưng vào ghế ngồi, trên gương mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, trong lòng thầm nghĩ, "Biết anh đang lo lắng cho em, có lẽ cũng là một hạnh phúc..."




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét