Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014

[NHDV] Chương 39


Chương 39:

Rốt cuộc thì thế nào mới là tiêu chuẩn để kiểm nghiệm tình yêu?

Phó Kiếm xuất hiện ngay lúc này với Trầm Hiên Lâm và Bùi Khắc Thao mà nói không nghi ngờ gì là một sự giày vò vô cùng lớn.

Đêm đến việc truyền dịch cũng đã xong, tinh thần Bùi Khắc Thao có chút khá hơn, thế nhưng vẫn không có nhiều sức lực.

Ra khỏi bệnh viện, Trầm Hiên Lâm cùng Bùi Khắc Thao đi đến nhà hàng ăn gì đó. Sau khi trở về, chờ Bùi Khắc Thao tắm rửa xong, nhìn cậu an ổn ngủ, Trầm Hiên Lâm mới yên tâm nhiều, trong khi đó chính anh lại không buồn ngủ chút nào.

Vì vậy anh đành tắt đèn, cầm gói thuốc lá đặt trên cửa phòng, đi ra ban công.

Tuy rằng chiều tối trong bệnh viện, Trầm Hiên Lâm và Bùi Khắc Thao đã có một cuộc đối thoại cảm động, nhưng không thể không thừa nhận rằng những ngày qua trong lòng Trầm Hiên Lâm rất đau khổ.

Nỗi khổ không thể nói với ai.

Anh không thể...tăng thêm gánh nặng cho Bùi Khắc Thao, từ nhỏ cậu đã không có nơi nương tựa, bây giờ tâm tình sắp sinh càng không thể chấn động nữa, nếu không bất kể chuyện gì đối với Bùi Khắc Thao cùng thai nhi cũng không tốt.

Anh cũng không thể kể cho Phó Kiếm nghe những cảm thụ trong lòng mình, bởi vì Trầm Hiên Lâm sợ chính mình sẽ bị chôn vùi trong cơn sóng tình cảm to lớn bất tận, sẽ trở nên nhút nhát, sẽ thay đổi không còn kiên định nữa.

Đã nhiều năm rồi nhưng mỗi khi nghĩ đến Phó Kiếm, Trầm Hiên Lâm vẫn còn đau lòng.

Đây là kết cục mà Trầm Hiên Lâm cũng vô pháp biết trước, hai người đã từng yêu nhau say đắm, ấy thế mà rốt cuộc lại rơi vào người khác.

Danh dự sự nghiệp, tình cảm nồng nàn, cuối cùng thì cái gì quan trọng hơn?

Đều là hai con người hiếu thắng và muốn theo đuổi người khác, luôn cho rằng nếu yêu nhau sâu đậm như vậy, người đầu tiên cúi mình nhất định phải là đối phương.

Nhưng nào ai biết được, bọn họ đều đã sai.

Ở trong trận cược này, không có người chiến thắng, lãng phí tuổi xuân, chôn vùi ái tình.

Nếu như ông trời có thể cho Trầm Hiên Lâm được một lần lựa chọn nữa, anh sẽ quý trọng y.

Anh nghĩ trước đây nếu mình không để cho Phó Kiếm rời đi, biết đâu tính tình của y sẽ tốt hơn một chút, biết đâu anh sẽ thỏa hiệp, sẽ đem hết khả năng để thông cảm và ủng hộ y, tựa như y đã từng đối với anh như vậy.

Anh sẽ không nghĩ hai người có thời gian để bù đắp cả đời, anh sẽ học cách trân trọng mỗi ngày ở cùng với Phó Kiếm.

Nhưng thời gian không thể nào quay trở lại, vì vậy nội tâm Trầm Hiên Lâm cảm thấy áy náy và tiếc nuối cuộc sống khó có thể hoàn lại này.

Trầm Hiên Lâm tựa trước cửa sổ, khẽ hút một hơi thuốc, nhìn thành phố sầm uất trong đêm trước mặt, trong mắt dường như nhìn thấy bóng dáng mình đã từng cùng Phó Kiếm ôm nhau bước đi trên con đường phố rộng rãi thẳng tắp .

Còn nhớ đó là một buổi trưa cách đây nhiều năm, dưới bóng râm trong ánh mặt trời thiêu đốt, bên cạnh dòng người qua lại trên phố, Phó Kiếm đầu đầy mồ hôi, mặc bộ quần áo màu lam, đưa cho người ngồi trên bậc thang có chút chán nản hai cái bánh hamburger vừa mua được.

"Vũ Lâm, ăn đi, đừng lo lắng."

Bọn họ đã từng có những lúc phải lang thang nơi đất khách quê người như vậy, suy nghĩ quá đơn giản, vì vậy thời điểm phải đối diện trực tiếp với công việc và cuộc sống rắc rối phức tạp, tâm trạng Trầm Hiên Lâm cực kỳ nôn nóng bất an, trái lại Phó Kiếm vẫn tích cực lạc quan giúp đỡ anh, chăm sóc anh.

"Ừ, em cũng ăn đi", Trầm Hiên Lâm buồn bã nhận lấy.

"Đừng như vậy, không có khó khăn nào không thể vượt qua", Phó Kiếm ngồi xuống cạnh Trầm Hiên Lâm, dùng khuỷu tay đẩy đẩy cánh tay Trầm Hiên Lâm một chút.

Trầm Hiên Lâm không trả lời, nghe Phó Kiếm an ủi mình như vậy, rất cảm động, đưa tay qua ôm vai cậu.

"Này, anh nói, nếu như lúc này công việc vừa không xong, chúng ta lại vừa phải chuyển nhà, em sẽ trách anh sao?"

''Dọn đi thì dọn đi, nhìn vóc người hai chúng ta, dọn nhà chỉ là chuyện nhỏ'', Phó Kiếm không hề gì trêu chọc.

Nhìn thần sắc Phó Kiếm, Trầm Hiên Lâm cảm thấy bản thân thật đáng trách, bọn họ đã đến đây gần nửa năm, nhưng sinh hoạt vẫn trong trạng thái bấp bênh, anh cái gì cũng không thể cho Phó Kiếm, thậm chí là một phần yên ổn bình thường nhất, anh cũng không cho được.

"Kiếm, anh đáp ứng em, chúng ta sẽ có một ngôi nhà, có lẽ trong tương lai sẽ dựng lên một tòa nhà cao tầng vững chắc!'', Trầm Hiên Lâm nhay nhay mặt Phó Kiếm một cái, giơ giơ nắm tay, nói lên lời thề son sắt.

"Em tin, tuyệt đối tin mà", Phó Kiếm cười rạng rỡ.

Nụ cười ngày đó của Phó Kiếm, từ đó về sau liền khắc sâu vào lòng Trầm Hiên Lâm.

Cứ như thế, mỗi lần tới lúc anh cảm thấy mình không thể chống đỡ được, anh đều nhớ đến buổi trưa hè nơi đó, có người từng nở nụ cười rạng rỡ nói với anh, "em tin anh".

Bởi vì lúc mỗi người rơi vào bước đường cùng đều thường xác định được cái gì là trân quý nhất, mà nó thường thường phát sinh từ người mình yêu nhất, bất kể người đời có đối xử với mình ra sao, đều không thể xa lìa, không thể rời bỏ người mình yêu.

Chỉ tiếc, một lời thề kia, vĩnh viễn không có cơ hội thực hiện.

Trầm Hiên Lâm không rõ Bùi Khắc Thao thích nghe loại nhạc nào, thích xem phim gì, mặc y phục màu gì, thích khẩu vị thức ăn ra sao, hay các loại chuyện tình vụn vặt, nhưng sở thích của Phó Kiếm, anh lại đều nhớ rõ chưa từng quên.

Trầm Hiên Lâm vẫn nhớ, tình cảnh đêm trước và sau khi chia tay Phó Kiếm, hai người ôm nhau khóc nức nở, anh không thể đi mà y lại không muốn ở lại, sự lựa chọn này giống như đem trái tim hai người đang sống xé rách đi. Trầm Hiên Lâm từng cho là mình rất hiểu tình yêu, nhưng sau đêm đó, anh phát giác được bản thân căn bản không biết thế nào là yêu.

Yêu, đây không phải là một niềm hạnh phúc sao? Nếu như bọn họ yêu nhau, tại sao lại thống khổ như vậy?

Dưới bầu trời sao tĩnh mịch, Trầm Hiên Lâm bất tri bất giác đứng hồi lâu trên ban công, hút xong một gói thuốc lá.

Trên điếu thuốc đỏ rực, dường như Trầm Hiên Lâm đang thiêu đốt ký ức, mà tàn thuốc chậm rãi rơi xuống cũng đã đốt cháy hầu như không còn ái tình.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét