Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014

[NHDV] Chương 40



Chương 40:

Một đêm không chợp mắt, mãi đến khi trời gần sáng, Trầm Hiên Lâm mới từ ban công trở về phòng ngủ.

Mới vừa nằm xuống không lâu, Bùi Khắc Thao liền tỉnh, nhẹ nhàng trở mình, cầm tay Trầm Hiên Lâm.

"Có chuyện gì sao, Khắc?'', Trầm Hiên Lâm ôm chầm lấy cậu, khẽ hỏi.

"Suốt đêm anh không ngủ?''

''Ừ, gần đây bận rộn nên ngủ không được'', Trầm Hiên Lâm cũng không muốn giấu giếm Bùi Khắc Thao, giơ tay sờ trán Bùi Khắc Thao, mát đi rất nhiều, "Hết sốt rồi, Khắc."

Bùi Khắc Thao gật đầu, thản nhiên nói: "Đúng là hết rồi, em cũng thấy khỏe hơn."

Trầm Hiên Lâm hôn nhẹ trên trán Bùi Khắc Thao một cái, "Vậy là tốt rồi, ngày hôm qua Hàm Đình có nói em bây giờ nếu có cơ hội nên đi đi lại lại nhiều hơn một chút, có ích cho cơ thể và tâm trí."

"Hôm nay là chủ nhật, muốn đi cùng em không?'', tinh thần Bùi Khắc Thao có vẻ đã khá lên nhiều, Trầm Hiên Lâm không biết có liên quan đến lần nói chuyện cùng mình tối hôm qua ở bệnh viện hay không, thế nhưng anh lại nghĩ với tình trạng Bùi Khắc Thao như vậy, việc khó khăn nhất chính là chịu đựng sự phản bội.

Nghe xong vấn đề của người trong lòng, Trầm Hiên Lâm mỉm cười, anh thích như vậy, cho dù ở chung một chỗ với Bùi Khắc Thao làm những chuyện tình hết sức bình thường, Trầm Hiên Lâm đều sẽ cảm thấy thực sự hạnh phúc.

"Anh nghĩ thế này, buổi chiều chúng ta đi mua một chiếc giường nhỏ cho con gái, tiện thể mua vài bộ quần áo, mấy cái khác sau này anh sẽ đặt mua, nhưng vẫn muốn theo sở thích của em. Tuần tới anh sẽ bận nhiều việc, qua mấy tuần sau em lại phải nằm viện phẫu thuật, những việc trước đó nên chuẩn bị cho tốt tương đối thỏa đáng."

"Được, vậy chúng ta đi'', Bùi Khắc Thao đáp ứng.

Trầm Hiên Lâm ôm Bùi Khắc Thao dựa vào lồng ngực mình, không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve bụng cậu, "Còn chỗ nào đau không?"

"Không đau, yên tâm", Bùi Khắc Thao nhìn vẻ mặt ủ rũ của Trầm Hiên Lâm lúc nào cũng săn sóc quan tâm mình như thế, có chút xúc động bồi hồi.

Những ngày qua Trầm Hiên Lâm gầy đi rất nhiều, có lẽ nếu không có mình và sự tồn tại của đứa bé này, Trầm Hiên Lâm thực sự sẽ quay về với Phó Kiếm, nhưng giờ khắc này trong mắt Trầm Hiên Lâm, Bùi Khắc Thao cũng không nhìn thấy nhiều dao động cùng với không chắc chắn nào.

"Hiên Lâm''.

''Ừ?'', Trầm Hiên Lâm mặc dù có mệt nhọc, thế nhưng nghe được Bùi Khắc Thao có chuyện muốn nói, vẫn mạnh mẽ xốc lại tinh thần.

"Nếu như không có đứa bé này, anh sẽ ở cùng em sao?"

Không ngờ Bùi Khắc Thao luôn luôn tự tin lạnh lùng hiện tại đột nhiên lại hỏi mình vấn đề này, Trầm Hiên Lâm nghĩ tâm lý trước khi sinh của Bùi Khắc Thao thật đúng là phức tạp không bình thường.

"Anh nghĩ sẽ không, em rất cao ngạo và luôn luôn có cảm giác xa cách mọi người", Trầm Hiên Lâm cảm thấy trêu chọc em ấy một chút cũng thật thú vị, không nhất thiết cứ phải nghiêm túc với Bùi Khắc Thao, sẽ rất mệt mỏi, mà cũng tò mò không biết rốt cuộc Bùi Khắc Thao sẽ có phản ứng gì.

Bùi Khắc Thao nghe thấy quả thật im lặng.

"Vậy còn em? Nếu như không phải vì đứa bé này, lẽ nào em sẽ ở cùng anh ư?" Trầm Hiên Lâm cười hỏi ngược lại, ôm Bùi Khắc Thao chặt hơn.

"Cũng không."

"Ừm, vì vậy con gái chúng ta là một anh hùng, chính con là lý do đã mang chúng ta đến một cuộc sống khác.

Bùi Khắc Thao không nói gì, Trầm Hiên Lâm cũng không tiếp tục nói nữa, bởi vì thực sự không cần cố ý nói những lời không chân thật để cả mình và đối phương vui vẻ, bọn họ đều không phải là người như thế.

Bình minh hé rạng, ánh nắng dịu dàng từ rèm cửa sổ màu trắng xuyên qua khe hở chiếu vào, rơi trên giường, Trầm Hiên Lâm và Bùi Khắc Thao hai người lẳng lặng nằm ôm nhau, làm cho họ cảm thấy thật tự nhiên, thật thoải mái, thật hạnh phúc.

Buổi chiều, Trầm Hiên Lâm và Bùi Khắc Thao cùng đi trung tâm mua sắm, theo kế hoạch đi mua một ít vật dụng cho đứa con sắp chào đời.

Trầm Hiên Lâm vẫn cẩn thận ôm chặt Bùi Khắc Thao, rất sợ cậu bị người ta đụng vào, tuy rằng Bùi Khắc Thao tốc độ không nhanh nhưng tâm trạng rất hưng phấn.

Dù sao đây cũng là đứa con đầu, Trầm Hiên Lâm và Bùi Khắc Thao chọn rất nhiều thứ nhưng vẫn không biết đã đủ hay chưa, toàn bộ cũng không đủ, chỉ có thể dựa theo danh sách đã lên sẵn, kiểm tra đối chiếu từng cái từng cái.

"Em thích màu gì? Màu xanh da trời? Màu vàng? Màu hồng?'', mua xe đẩy và giường em bé xong, hai người đi tới khu quần áo trẻ em, Trầm Hiên Lâm cầm lên vài bộ quần áo trẻ con nhiều kiểu dáng khác nhau, đưa cho Bùi Khắc Thao nhìn.

"Xanh da trời và vàng."

"Được", Trầm Hiên Lâm cầm vài bộ giống nhau, đặt trong xe đẩy.

"Mua nhiều như thế làm gì?'', Bùi Khắc Thao cau mày đỡ thắt lưng, lại nhìn qua nét mặt Trầm Hiên Lâm đang phấn khích và mong chờ con gái sinh ra đời, nói: "Trong sách nói em bé sẽ lớn rất nhanh, quần áo mua nhiều sẽ lãng phí."

"Sao lại lãng phí được? Lần này không dùng thì còn có lần sau", Trầm Hiên Lâm không chịu suy nghĩ, tiếp theo lại hướng cái tủ trên kệ tỉ mỉ tìm kiếm mấy bộ quần áo thích hợp.

"Còn có lần sau?!'', Bùi Khắc Thao nhất thời không kịp phản ứng, lẽ nào đứa con này chưa sinh ra, anh ấy đã muốn có đứa kế tiếp?

"Anh mong đợi cùng người yêu có thêm đứa con nữa, có gì sai sao?", Trầm Hiên Lâm thả quần áo và đồ dùng trên tay xuống, đi tới ôm Bùi Khắc Thao.

"Đừng mong đợi, anh thử mang thai một lần đi", Bùi Khắc Thao vuốt bụng, thiêu mi nhìn Trầm Hiên Lâm, cười khổ nói.

Đã đi dạo được một giờ rồi, Trầm Hiên Lâm sợ Bùi Khắc Thao sẽ hơi mệt chút, dù sao gần đây thể lực Bùi Khắc Thao cũng không tốt, ''Khắc, mệt không? Có muốn ngồi nghỉ một lát không?"

Bùi Khắc Thao đúng là cảm thấy có chút đau lưng, đau chân, gật đầu nói: "Cũng được, mua xong những thứ này liền trở về đi."

"Ừ, hình như là mua đủ rồi, chúng ta đi tính tiền", Trầm Hiên Lâm một tay đẩy xe hàng, một tay dắt Bùi Khắc Thao, đi về hướng cửa ra trung tâm mua sắm.









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét