Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014

[NHDV] Chương 41



Chương 41:

" Khắc Thao, hai ngày qua nội bộ công ty chúng tôi đã đàm phán chi tiết về các điều khoản hợp tác, chúng tôi cho rằng có thể chấp nhận được". Thứ tư, bên trong phòng làm việc sáng sủa và rộng rãi của Bùi Khắc Thao, Phó Kiếm gấp lại tập văn kiện sau khi ngồi vào bàn hướng Bùi Khắc Thao trầm giọng nói.

"Tốt, một tuần có thể đạt được sự đồng thuận thật là tốt", Bùi Khắc Thao gật đầu, ấn phím trên điện thoại, kêu trợ lý của mình đi vào, phân phó bắt đầu tiến hành soạn bản hợp đồng chính thức.

"Tôi nghe Lý Diệu Hành nói cuối tuần này cậu bắt đầu nghỉ phép?", Phó Kiếm hỏi.

"Đúng vậy", Bùi Khắc Thao đáp, quả thật bắt đầu từ tuần tới cậu sẽ nghỉ phép, bởi vì đứa con trong bụng sắp chào đời, lấy thể lực của cậu bây giờ thực sự khó có thể chống đỡ công việc bận rộn, một tháng cuối cùng cậu muốn an tâm tĩnh dưỡng thân thể, đây cũng là ý muốn của Trầm Hiên Lâm.

Trải qua những ngày làm việc chung, Phó Kiếm đối với Bùi Khắc Thao xem như hiểu rõ nhiều hơn, huống chi Trầm Hiên Lâm bây giờ cùng Bùi Khắc Thao đã có con, cho dù nội tâm Phó Kiếm không thể tiếp thu nhưng cũng thật tình mong muốn bọn họ có thể hạnh phúc.

"Diệu Hành ngày đó có nói, chờ cậu nghỉ phép trở về, sẽ trở thành đối tác của công ty, đây thật là song hỷ lâm môn." (hai chuyện đều tốt cả hai)

"Cậu ta nhanh chóng nói anh nghe như vậy sao?", Bùi Khắc Thao cười ha ha, nụ cười trên mặt nhu hòa mà rạng rỡ, đối với cậu mà nói đây đúng là hai chuyện vui, nhưng so với thành tựu trong sự nghiệp, Bùi Khắc Thao càng thêm mong đợi có thể bình an sinh hạ đứa con trong bụng, nhìn thấy hình dáng của con.

"Đúng vậy, cuối tuần chúng tôi ăn cơm có nói tới", Phó Kiếm cũng nhàn nhạt cười cười, lại hỏi: "Dạo này Hiên Lâm khỏe không?"

Ngày mốt Phó Kiếm sẽ đi, trước khi đi, Phó Kiếm thực sự muốn gặp lại Trầm Hiên Lâm, nhưng từ sau lần từ biệt lần trước ở nhà hàng, Trầm Hiên Lâm không có chủ động đi tìm y, có lẽ chuyện này có thể giải thích được thái độ hiện tại của Trầm Hiên Lâm.

"Khá tốt, có điều công việc có chút bận rộn, hai ngày nay liên tục ở lại tăng ca", Bùi Khắc Thao nghe được Phó Kiếm hỏi Trầm Hiên Lâm cũng không có cái gì mất tự nhiên, dù sao Trầm Hiên Lâm ở giữa hai người họ cũng vô pháp lảng tránh.

Bùi Khắc Thao biết từ ngày đó Trầm Hiên Lâm không gặp lại Phó Kiếm, những ngày qua ban ngày cậu thấy Phó Kiếm, buổi tối lại thấy Trầm Hiên Lâm, hai người kia thật đúng là không có thời gian ở cùng nhau, Bùi Khắc Thao sẽ không cưỡng cầu hai người không gặp mặt, nhưng cũng sẽ không chủ động đem Trầm Hiên Lâm đi gặp Phó Kiếm, bởi vì thân thể cùng tâm tình cậu hiện tại sắp sinh, nghĩ đến việc Trầm Hiên Lâm và Phó Kiếm ở cùng một chỗ, ít nhiều cũng cảm thấy có chút khó chịu.

"Ha hả, cậu ta vẫn như cũ à", Phó Kiếm có chút không thể tránh được nói, nhận lấy văn kiện cất vào cặp, hôm nay công việc không sai biệt lắm nói xong rồi, cũng sắp tới ba giờ rưỡi chiều, Phó Kiếm không muốn tiếp tục làm phiền Bùi Khắc Thao, quyết định đứng dậy rời đi.

"Tôi tiễn anh", Bùi Khắc Thao chống nạnh có chút chật vật đứng lên, bây giờ đối với cậu ngay cả việc đứng dậy cũng không hề dễ dàng, từ buổi sáng nói chuyện đến bây giờ, cậu thật sự thấy hơi mệt, chỉ là phép lịch sự cần thiết cậu vẫn mong bản thân tận lực làm được, đây là sự tôn trọng đối với Phó Kiếm.

"Khắc Thao, ngày mai tôi sẽ không tới, cậu nhớ tự chăm sóc bản thân."

"Khi nào anh đi?", Bùi Khắc Thao nhớ tới Phó Kiếm có nói hai ngày nữa phải đi.

"Ngày mốt."

"Sau khi hợp đồng chính thức được phê duyệt, tự tôi sẽ gửi đến công ty anh, sau đó mọi chuyện liền giao cho Diệu Hành đến xử lý."

"Được, tôi sẽ liên hệ với cậu ta."

Phó Kiếm và Bùi Khắc Thao vừa nói vừa đi đến cửa công ty, gần đây chuyện hợp tác phi thường vui vẻ, coi như là những trải nghiệm khó quên dành cho y.

Sau vài năm, đây là lần đầu tiên Phó Kiếm trở lại thành phố này, gặp được Trầm Hiên Lâm, quen biết Bùi Khắc Thao, biết được hai người họ chung sống hạnh phúc, đây đối với y mà nói thật sự là một sự đả kích không nhỏ.

Trước đây mình ly khai, đến tột cùng là đúng hay sai? Thế nhưng đúng sai ai có thể phán xét được đây?

Con người có đôi khi chỉ có thể trung thành với sự lựa chọn của chính mình, dù cho có là tình cảm, những nỗ lực bị mất thăng bằng đều sẽ trở thành nhân tố thúc đẩy cảm tình bất ổn.

Những năm qua, Phó Kiếm cảm thấy bản thân bị mất thăng bằng.

Nhưng lúc này đây Phó Kiếm vẫn muốn gặp Trầm Hiên Lâm, không có nguyên nhân gì, chỉ là muốn thấy anh, một mình gặp anh một chút.

Sau khi Phó Kiếm đi, Bùi Khắc Thao lại trở về phòng làm việc, mấy ngày nay cậu thường bị chóng mặt liên tục, liền uống vài viên thuốc, ngồi xuống dựa vào sô pha.

Trầm Hiên Lâm luôn luôn trông coi cậu , nhất là việc đưa đón cậu về nhà lại càng nghiêm túc, chưa tới bốn giờ người đã tới.

Buổi tối còn cần tăng ca, gần đây công ty có một hạng mục cần phải xử lý nhanh, Trầm Hiên Lâm hy vọng trước khi Bùi Khắc Thao nằm viện có thể đem một vài công việc quan trọng xử lý xong, bởi vì anh muốn toàn tâm chăm sóc Bùi Khắc Thao sau sinh.

Thế nhưng mấy ngày nay cho dù có bận đến đâu đi nữa, việc đưa đón Bùi Khắc Thao, Trầm Hiên Lâm chưa bao giờ yên tâm để cho người khác làm, luôn tự mình làm, cũng sẽ ăn cơm cùng Bùi Khắc Thao, sau đó mới tiếp tục quay về công ty tăng ca.

"Khắc, là anh", Trầm Hiên Lâm đẩy cửa đi vào, nhìn Bùi Khắc Thao dựa vào sô pha, biết cậu nhất định là mệt mỏi.

"Ừ", Bùi Khắc Thao nhàn nhạt cười cười, sau một ngày đêm bận rộn có thể nhìn thấy Trầm Hiên Lâm thật tốt.

"Ngày hôm nay thấy thế nào? Con có ngoan không?", Trầm Hiên Lâm ngồi xuống bên cạnh Bùi Khắc Thao, nắm tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn, ân cần hỏi han.

"Hoàn hảo".

"Anh đưa em về, ăn xong cơm tối, anh phải quay về công ty xử lý một vài chuyện", nghe Bùi Khắc Thao nói thế Trầm Hiên Lâm cũng phần nào yên tâm, nhưng vẫn còn băn khoăn vài công sự chưa xử lý xong.

Bùi Khắc Thao biết một tuần này Trầm Hiên Lâm bề bộn nhiều việc, có thể quan tâm đến mình như vậy khó có thể có được, gật gật đầu nói: "Ừ, chúng ta về nhà."



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét