Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2014

[NHDV] Chương 42



Chương 42:

Buổi tối ở nhà ăn xong cơm, Trầm Hiên Lâm giúp Bùi Khắc Thao xoa bóp chân một lúc mới trở lại công ty.

Gần đây Bùi Khắc Thao ăn uống không được tốt như trước, việc đảm bảo cậu ăn điểm tâm và bữa tối mỗi ngày rất quan trọng đối với Trầm Hiên Lâm, ngay cả việc ăn trưa dù ở trong hoàn cảnh nào, bình thường Trầm Hiên Lâm cũng sẽ qua ăn cùng cậu. Nhưng dạo này Bùi Khắc Thao phải đàm luận với Phó Kiếm, Trầm Hiên Lâm cảm thấy thời điểm làm việc có lẽ nên tránh đi một chút thì tốt hơn.

Những ngày tới Phó Kiếm sẽ rời đi nhanh chóng, chuyện này Trầm Hiên Lâm biết, nhưng vẫn do dự bản thân có nên gặp mặt y một lần hay không.

Nếu không có Bùi Khắc Thao, với những vấn đề như vậy anh cân bản sẽ không suy nghĩ nhiều, bất luận là từ khía cạnh nào, Phó Kiếm là người yêu cũng cũng là bằng hữu bây giờ, hai người đã vài ngày không gặp, anh thật sự có rất nhiều chuyện nén trong lòng.

Nhưng chính vì sự thật là vậy khiến Trầm Hiên Lâm rất khó đưa ra quyết định, vì Bùi Khắc Thao bây giờ phải đối mặt với ải sinh tử, trên phương diện tình cảm và đạo lý, Trầm Hiên Lâm cho rằng bản thân không thể thương tổn Bùi Khắc Thao, cậu ấy đang mang đứa con của hai người và phải chật vật ở đây, bản thân không thể chia sẻ giúp cậu được gì. Vì thế mấy ngày qua, Trầm Hiên Lâm cũng không liên lạc với Phó Kiếm.

Mà đêm nay, Phó Kiếm lại cuối cùng chủ động liên lạc với công ty mà Trầm Hiên Lâm phải ở lại tăng ca.

Trầm Hiên Lâm nhận điện thoại, suy tính một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Phó Kiếm, có điều quyết định này làm anh thấy không thoải mái.

Dọc theo đường đi từ công ty đến khách sạn, Trầm Hiên Lâm suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến quá khứ, nghĩ về hiện tại, nghĩ đến việc vừa gặp lại đã phải chào tạm biệt đến tột cùng với bản thân có thể nói có ít nhiều đáng giá là đúng hay sai?

Chung quy lại trong nội tâm có đủ loại cảm tình hỗn tạp khiến Trầm Hiên Lâm cảm thấy không dễ chịu.

Nhấn chuông cửa phòng khách sạn, một lát sau, cửa mở ra, người đang đứng kia là thân ảnh Trầm Hiên Lâm quen thuộc.

"Vào đi", Phó Kiếm mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, vẻ mặt rạng rỡ nhẹ nhàng quay đầu, tỏ ý để Trầm Hiên Lâm đi vào.

"Khi nào đi?", Trầm Hiên Lâm bước vào, đem cặp tài liệu trong tay đặt trên bàn, ngồi xuống ghế sa lon hỏi.

"Sáng sớm ngày mốt, muốn uống gì không?"

"Cậu có cái gì?"

"Cái gì cũng có, uống cái này đi", Phó Kiếm từ trong tủ lạnh lấy ra bình rượu whisky, rót ra hai ly, đưa một ly cho Trầm Hiên Lâm, đây là nhãn hiệu từ trước đến giờ Trầm Hiên Lâm thích nhất.

Trầm Hiên Lâm nhận lấy, đã lâu không uống rượu, gần đây vì Bùi Khắc Thao, anh đã từ chối gần như toàn bộ tiệc rượu.

Nhớ mùa hè đại học trước đây, anh và Phó Kiếm thường sẽ mua một ít rượu hạ giá và đồ ăn vặt, ban đêm ngồi ở trên sân thượng trường học ngắm sao, nói về những tham vọng lớn trong tương lai, cuộc sống hiện tại như vậy làm Trầm Hiên Lâm nghĩ đến, đều vẫn thấy hoài niệm.

Phó Kiếm ngồi xuống đối diện Trầm Hiên Lâm, khẽ nhấp một ngụm rượu.

Nếu có thể, y chỉ muốn trước khi đi được gặp Trầm Hiên Lâm một lần, không hơn.

Lừa mình dối người chưa bao giờ là cá tính của Phó Kiếm, đối với quá khứ y đích xác không muốn, nhưng thời gian phía trước còn biến chuyển, người cũng không thể vì người khác mà chờ đợi mãi, điểm này y hiểu rõ. Nếu năm đó y và Trầm Hiên Lâm phải xa nhau, nhất định là có chỗ không hợp, không thể ép buộc.

Trải qua những chuyện xảy ra trong những năm qua đã làm Phó Kiếm hiểu được, nếu như yêu một người, có nghĩa là chấp nhận sự tốt đẹp cũng như không tốt, không phải là nỗ lực thay đổi đối phương hay yêu cầu đối phương không ngừng thay đổi để phù hợp với chính mình.

Con người cũng cần phải học yêu từ nhỏ, học yêu lúc trưởng trưởng thành, không phải sao?

"Này?", Trầm Hiên Lâm lấy ra bao thuốc lá, đưa cho Phó Kiếm, giương mắt nhìn y.

"Cai rồi."

Trầm Hiên Lâm cười nhạt lắc đầu, bật lửa đốt một điếu, miệng nhả ra khói: "Kiếm, cậu thực sự thay đổi rất nhiều, trước đây cũng là cậu dạy tôi hút thuốc lá.''

''Sau khi nhận ra lúc càng hút lại càng tịch mịch liền bỏ'', vẻ mặt Phó Kiếm rất bình tĩnh, nhìn không ra một chút rung động.

Sau khi chia tay cả ngày lẫn đêm không sao chịu đựng nổi, Phó Kiếm không muốn nhớ lại những kỉ niệm nữa vì chúng khiến y đau khổ tột cùng.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh dòng xe cộ tầng dưới từ ngoài cửa sổ vọng vào, còn có những thanh âm khác cho thấy thế giới này vẫn tồn tại rõ ràng, duy chỉ có tiếng tim đập đây đó là không thể nghe được.

"Ngày hôm nay tôi gặp Khắc Thao"

"Ừ."

"Nhìn dáng vẻ cậu ấy, thật sự hạnh phúc."

"Cũng được, sắp sinh nên gần đây thân thể cậu ấy không được tốt", Trầm Hiên Lâm không muốn đề cập quá nhiều đến Bùi Khắc Thao, anh không biết hạnh phúc nho nhỏ hiện tại giữa Bùi Khắc Thao cùng anh có thể vẫn làm Phó Kiếm đau khổ hay không.

"Có thể nhìn ra anh rất hết lòng chăm sóc cậu ấy", Phó Kiếm nuốt rượu, có chút cô đơn nói.

"Ừ, đây là việc tôi nên làm", Trầm Hiên Lâm không hề né tránh.

Một lúc lâu Phó Kiếm không nói thêm gì, Trầm Hiên Lâm ngồi ở trước mặt y, cứ hút hết hơi thuốc này đến hơi thuốc khác, bởi vì anh cũng không biết bản thân phải nói gì nữa.

Anh không muốn tổn thương ai, cũng không thể làm tổn thương bất cứ ai.

"Kiếm, đừng như vậy, rồi cậu cũng sẽ có hạnh phúc thuộc về mình thôi", nhìn sắc mặt Phó Kiếm dần dần ảm đạm, Trầm Hiên Lâm cuối cùng nhìn thấy không đành lòng, tắt điếu thuốc lá trong tay, đi tới ôm lấy y, nhẹ giọng nói.

Những đêm qua, anh từng vô số lần mơ thấy mình ôm Phó Kiếm như vậy, nhưng sau một loạt những thất bại khiến anh cảm thấy tự ti mặc cảm khi đứng trước mặt Phó Kiếm, anh muốn đạt được một số thành tựu, có thể đường đường chính chính xứng đáng với Phó Kiếm, cho y một cuộc sống tốt, cho y một mái nhà yên ấm.

Nhưng có ngờ đâu, trong quá trình không ngừng theo đuổi vượt qua chính mình thời tuổi trẻ ngông cuồng đấy, hai người lại đánh rơi thứ quý giá nhất.

Đó chính là khoảng thời gian bên cạnh nhau, ái tình.













Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét