Chương 43:
"Mấy năm nay, anh sống có tốt không?", Phó Kiếm
thấp giọng hỏi.
"Không."
"Tại sao không tới tìm em?"
"Bởi vì tôi không muốn để cho em phải hi sinh nhiều vì
tôi, chúng ta đều cần tìm một nơi thuộc về mình trên thế giới này, không phải
sao?'', Trầm Hiên Lâm ôm Phó Kiếm, giống như vô số lần ôm nhau trong quá khứ,
nhưng bây giờ nó lại làm anh thấy quen thuộc mà cũng thật xa lạ.
"Mỗi một ngày xa nhau, em đều rất nhớ anh", được
Trầm Hiên Lâm ôm trong ngực , Phó Kiếm không có lý do để tỏ ra kiên cường nữa.
"Tôi cũng vậy", Trầm Hiên Lâm nhẹ nhàng an ủi đầu
Phó Kiếm, dựa vào bên má, mấy năm khao khát nhớ nhung, thống khổ, tiếc nuối, đợi
chờ ngay lập tức ùa về cùng một lúc, gõ mạnh vào nội tâm của anh, "Mỗi khi
tôi nhìn lên bầu trời và những vì sao, tôi có thể cảm giác được dường như em đang
ở cạnh tôi, vì vậy tôi thường ngắm sao ban đêm một mình.
Phó Kiếm nghe xong lời Trầm Hiên Lâm nói, nghẹn ngào nức nở
nói: "Em rời xa anh, không phải vì em không yêu anh."
"Tôi biết, khi đó chúng ta còn quá trẻ, là tôi không tốt,
không suy nghĩ cho sự nghiệp của em", đối mặt Phó Kiếm, Trầm Hiên Lâm không
thể không thành thật.
Trầm Hiên Lâm không còn có thể kiềm chế cảm xúc của mình, áy
náy nói: "Là do tôi thiếu sự thông cảm cho em."
"Chúng ta không thể quay lại được nữa", nụ cười
Phó Kiếm đầy nước mắt, nhẹ giọng nói.
"Phải, vì vậy chúng ta chỉ có thể tiến về phía trước, đừng
nhìn lại."
Hai tay Phó Kiếm ôm chặt lấy Trầm Hiên Lâm, như thể muốn đem
nhiệt độ trong ngực anh khắc ghi mãi mãi.
"Kiếm, có lẽ duyên phận chúng ta đã định trước không
thể ở cạnh nhau, nhưng bất cứ lúc nào em cần, tôi đều có thể đem hết khả năng để
giúp em, hãy tin tôi."
"Em tin."
Trầm Hiên Lâm nghĩ những năm qua cả anh và Phó Kiếm đều thực
sự thay đổi, nếu như trước đây bọn họ có thể giống như bây giờ, có lẽ mỗi ngày
anh và Bùi Khắc Thao cứ như vậy yên ổn bình thản sống chung, kết cục ắt hẳn sẽ
không đến nước này.
Có chút yêu thương, nếu bùng cháy quá nhanh quá mãnh liệt,
sẽ không lâu dài.
"Anh yêu cậu ta sao?"
"Lúc đầu thì không, nhưng bây giờ rất yêu", Trầm
Hiên Lâm không bao giờ muốn che giấu tình cảm của mình dành cho Bùi Khắc Thao,
trải qua mấy ngày nay Bùi Khắc Thao và con gái sắp chào đời mang đến cho anh sự
ấm áp chân thực đã lâu không có được.
Có lẽ lúc có đứa bé, Trầm Hiên Lâm vẫn không thể khẳng định
mình có tâm tư với Bùi Khắc Thao, nhưng bây giờ Trầm Hiên Lâm tin tưởng không
nghi ngờ gì bản thân đã yêu Bùi Khắc Thao, chính vì như vậy, anh mới biết mình
quý trọng biết bao nhiêu thứ hạnh phúc không dễ dàng có được này, anh tuyệt đối
sẽ không làm những chuyện gây ra bất cứ thương tổn gì cho Bùi Khắc Thao.
Phó Kiếm biết đây là những lời thật lòng của Trầm Hiên Lâm,
cũng có thể là câu trả lời thuyết phục dành cho y.
"Vũ lâm, tối nay chúng ta phải uống vài ly mới được",
Phó Kiếm buông lỏng cánh tay ra, cầm lấy bình rượu và chiếc ly, rót đầy rượu.
Trầm Hiên Lâm cũng không mất hứng, không nói gì, nhận lấy,
một hơi uống cạn sạch.
Anh nghĩ, như vậy có lẽ là tốt nhất, đem hết thảy những cảm
xúc không thể nói ra gửi gắm vào trong rượu, Trầm Hiên Lâm muốn thế.
Đêm nay, Trầm Hiên Lâm và Phó Kiếm hai người im lặng uống rượu,
uống rất nhiều, rất nhiều.
Tửu lượng Phó Kiếm không cao, rất nhanh đã ngà ngà say.
Trong ngày thường Trầm Hiên Lâm xã giao phải uống rất nhiều
rượu, tửu lượng cũng tốt hơn một chút, liền đỡ Phó Kiếm nằm xuống trên giường, đắp
kín chăn cho y. Sau đó, Trầm Hiên Lâm ngồi lặng lẽ trong phòng một lúc, nhìn dáng
vẻ Phó Kiếm ngủ say, trong đầu suy nghĩ rất nhiều về quá khứ đã từng thuộc về họ.
Nhưng quá khứ vẫn là quá khứ, một người thật sự trưởng thành
phải biết dừng lại.
Trầm Hiên Lâm nhìn đồng hồ đeo tay, đã khuya lắm rồi, anh
không thể để Bùi Khắc Thao ở nhà một mình lâu, anh lo lắng.
Trước bàn, Trầm Hiên Lâm cầm bút viết ngắn gọn lên tờ giấy
cho Phó Kiếm, nói cho y biết mình đi, còn những cái khác anh không viết.
Ra khỏi khách sạn, Trầm Hiên Lâm một mình đi bộ trên con đường
phố vắng lặng lúc nửa đêm, nghĩ đến những tình cảm bị đè nén trong lòng nhiều năm
qua cuối cùng cũng có thể từ từ giải thoát.
Anh và Phó Kiếm, có thể nói chuyện lâu thổ lộ tình cảm ngay
cả những thiếu sót cũng nói ra một lần cho đến nay chắc chắn phải có những nỗ lực
cảm tình đến từ hai phía, cũng là để cho hai người tin tưởng việc chia tay đã được
định trước và cũng là sự lựa chọn tốt nhất. Bọn họ vẫn như cũ là bạn bè tốt nhất,
tri kỉ nhất mà không ai có thể thay đổi.
Trầm Hiên Lâm nghĩ, tình cảm với Phó Kiếm đã thuộc về khoảng
thời gian ngây ngô của tuổi trẻ, vì vậy nó vẫn nằm sâu trong trí nhớ, anh cảm ơn
cuộc sống đã từng cho anh một tình yêu như vậy, từng có một khoảng thời gian
tuyệt đẹp, anh sẽ thật lòng chúc phúc cho Phó Kiếm.
Và bây giờ trong trái tim anh, thật sự chỉ có thể tiếp nhận
Bùi Khắc Thao cùng đứa con sắp chào đời của hai người.
Anh yêu Bùi Khắc Thao, đây là một cảm giác thực sự trưởng
thành của tình yêu, bởi vì qua những năm trải nghiệm đã làm cho anh hiểu được
thế nào là khoan dung và thông cảm, càng hiểu thêm sự trân trọng.
Buổi tối uống nhiều rượu, Trầm Hiên Lâm không có lái xe, ở
ngã tư bắt taxi trở về căn hộ ở tầng dưới.
Xuống xe, ánh mắt nhìn cửa sổ trên lầu, đèn vẫn sáng trong
phòng ngủ, anh biết đó là ánh sáng Bùi Khắc Thao để lại cho anh.
Sau nhiều năm như thế, cuối cùng trong hàng vạn hàng nghìn
bóng đèn Trầm Hiên Lâm đã tìm được thứ ánh sáng ấm áp thuộc về mình.
Nếu như có thể, từ nay trở về sau, trong cuộc sống, anh muốn
bầu bạn với Bùi Khắc Thao mỗi ngày, điều này đối với Trầm Hiên Lâm mà nói là lời
thuyết minh hạnh phúc nhất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét