Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

[NHDV] Chương 45



Chương 45:

Trầm Hiên Lâm lại bắt đầu thấy bất an, anh không biết sẽ phải đối mặt với loại khảo nghiệm nào, mặc dù y học hiện đại đã rất phát triển, mà anh cũng tin tưởng tuyệt đối vào y thuật của Khâu Hàm Đình, nhưng nghĩ đến chuyện Bùi Khắc Thao sắp sửa nằm trên bàn mổ và phải chịu đựng sự tra tấn lớn như vậy, Trầm Hiên Lâm cực kì đau lòng vì cậu.

"Hiên Lâm, mấy hôm trước em đã hẹn luật sư nói chuyện, có thể chiều nay người ta sẽ đến phòng làm việc của em, anh cũng qua đi, làm người làm chứng thứ ba'', Bùi Khắc Thao hiển nhiên sớm đã nghĩ đến khả năng xảy ra những chuyện ngoài ý muốn nên trước đó đã sắp xếp xong xuôi.

"...", Trầm Hiên Lâm hiểu cậu muốn làm gì, nhưng xem ra Bùi Khắc Thao đưa ra quyết định này cũng hợp lý, trong lòng Trầm Hiên Lâm lần đầu tiên dâng lên phần tình cảm nồng đậm không bao giờ muốn xa rời.

Anh không thể mất cậu.

"Ôm em làm gì? Ăn đi!'', đột nhiên bị Trầm Hiên Lâm ôm chặt lấy, Bùi Khắc Thao cười thở dài, không biết anh ấy lại xảy ra chuyện gì.

''Muốn ôm em cho ấm", Trầm Hiên Lâm hôn một cái lên mi mắt Bùi Khắc Thao, cái ôm này mang lại cảm thụ hoàn toàn khác biệt so với cái ôm với Phó Kiếm tối nay, anh nghĩ Bùi Khắc Thao trong lòng mình và đứa con của họ từ giờ trở đi mới là phần tình cảm chân chính nhất thuộc về anh.

Bùi Khắc Thao đưa tay đẩy anh ngồi lại ghế trên, mím môi cười: ''Được rồi, đàng hoàng một chút đi, em đây một người đàn ông mang thai bây giờ không chịu được anh trêu chọc như thế đâu."

Trầm Hiên Lâm nghe thấy phụt cười một tiếng, liền đứng dậy ôm lấy cậu, bàn tay không an phận lần mò xuống phía dưới, muốn tìm tòi thứ gì đó.

"Làm gì thế? Nói cho anh biết hôm nay em khó chịu...", Bùi Khắc Thao khe khẽ kéo bàn tay Trầm Hiên Lâm đang vuốt ve hạ thân mình ra, có chút tức giận.

"Ăn xong rồi sao?", Trầm Hiên Lâm nhìn mâm cơm của Bùi Khắc Thao không sai biệt lắm đều đã bị ăn sạch sẽ, sữa và chén súp cũng đều uống xong, nhìn hỏi.

"Ừ...", Bùi Khắc Thao đặt đũa xuống, cầm lấy khăn tay lau khóe môi, đang chuẩn bị nói gì đó lại bất thình lình đột nhiên bị Trầm Hiên Lâm ôm ngang.

Bây giờ Trầm Hiên Lâm đều thích ôm lấy Bùi Khắc Thao như thế, mặc dù đối với anh hành động này rất là tốn sức, nhưng anh thích chân chân thiết thiết ôm lấy Bùi Khắc Thao vào lòng mình như vậy. (chân chân thiết thiết : chân thành và tha thiết).

"Ăn xong rồi, đi ngủ", chóp mũi Trầm Hiên Lâm thân mật chạm một cái lên chóp mũi Bùi Khắc Thao, lành lạnh.

"Anh không phải là đang toan tính chuyện gì với em đấy chứ?", Bùi Khắc Thao trong ngực đang dùng mắt liếc xéo Trầm Hiên Lâm một cái.

"Em thử nói xem?", Trầm Hiên Lâm cười không đáp, ôm Bùi Khắc Thao đi hướng vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói chuyện: "Dáng vẻ em bây giờ câu dẫn thế này, không có ý đồ với em có phải là oan uổng cho anh hay không?"

Bùi Khắc Thao nghe anh ta nói thế, đành bất đắc dĩ lắc đầu cười đề nghị: "Em giúp anh."

"Không cần, để anh giúp em được rồi", Trầm Hiên Lâm cự tuyệt, đem Bùi Khắc Thao nhẹ nhàng chậm rãi đặt trên chiếc giường mềm, hiện tại Bùi Khắc Thao sắp sinh, anh cái gì cũng đều không nỡ để Bùi Khắc Thao mệt nhọc.

Bùi Khắc Thao vừa ăn một chút, bụng đã không còn khó chịu nhiều nữa, cũng không buồn ngủ, nhìn thấy Trầm Hiên Lâm ghé sát người mình, nhìn mình chăm chú như vậy, cảm thấy vô cùng thú vị, liền nhẹ nhàng ngẩng đầu lên hôn môi Trầm Hiên Lâm một cái.

"Em hôn anh?!", Trầm Hiên Lâm cắn môi, nheo mắt, có chút khó tin.

Bùi Khắc Thao nhe răng cười, vừa ngẩng đầu như vậy vừa hôn một cái. Hiện tại Trầm Hiên Lâm nuông chiều và chăm sóc mình như thế, sắp xếp sinh hoạt rõ ràng, vì vậy thời gian sắp sinh cậu không cần phải lo lắng việc sinh hoạt hàng ngày, Bùi Khắc Thao biết ơn sâu sắc Trầm Hiên Lâm đã vì cậu và con mà làm tất cả.

"Nụ hôn này thay cho lời cảm ơn của em", bàn tay Bùi Khắc Thao xoa nhẹ gò má Trầm Hiên Lâm, một lần nữa nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

"Khắc...'', Trầm Hiên Lâm cúi đầu xuống, tìm kiếm đôi môi Bùi Khắc Thao hôn lên, một tay ôm đầu Bùi Khắc Thao, một tay vuốt ve cái bụng tròn trịa và cái mông mềm mại.

Bầu không khí và hành động này làm dục vọng mãnh liệt của Bùi Khắc Thao cũng dần dần tăng cao, hạ thân chứa đựng dục vọng so với trước kia mãnh liệt hơn nhiều, có lẽ nó có liên quan đến tình cảm của cậu dành cho Trầm Hiên Lâm ngày càng tăng.

"Hiên Lâm..., đừng...", Bùi Khắc Thao có thể cảm giác được phân thân mình dần dần trở nên cứng rắn, bàn tay Trầm Hiên Lâm vừa lúc nhẹ vuốt xuống phía dưới, luồn vào bên trong quần lót ấm áp, cầm chặt lấy.

Giờ đây, dù là phương diện cuộc sống hay tình cảm, Bùi Khắc Thao đều cần có Trầm Hiên Lâm ở bên.

"A...", Bùi Khắc Thao ưỡn cái bụng gần đủ tháng, hai tay ôm lấy cổ Trầm Hiên Lâm, thuận theo động tác vuốt ve của anh mà không ngừng cúi đầu thở gấp rên rỉ.

"Anh rất thích thanh âm của em, Khắc...", Trầm Hiên Lâm thận trọng ôm thân thể Bùi Khắc Thao, lực đạo có chừng mực vừa vặn, không ngừng dịu dàng mơn trớn cùng hôn môi mang đến cho Bùi Khắc Thao sự hưởng thụ tuyệt vời.

Chỉ có điều lúc này, Bùi Khắc Thao nằm trong lòng anh, thanh âm ngâm nga tuy có chút suy yếu đứt quãng nhưng vô cùng thỏa mãn càng kích thích dục vọng Trầm Hiên Lâm căn bản vốn đang dâng trào.

Bàn tay cầm lấy phân thân gắng gượng của Bùi Khắc Thao lên, chạm tới trên đỉnh đang hé lộ dịch thể ướt át, Trầm Hiên Lâm biết khoảng thời gian gần đây kích thích tố đã dần dần giảm bớt nên có khả năng thân thể Bùi Khắc Thao đã khôi phục được một ít, xem ra tối nay nhất định phải làm cho Bùi Khắc Thao phóng thích một lần mới được.

"Khắc, anh giúp em...", Trầm Hiên Lâm không suy nghĩ nữa, thăm dò xuống phía dưới.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét